Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 568 Qua bong da

Chuong 568 Qua bong daChuong 568 Qua bong da
Chờ Lâm Y Y đem sọt đặt ở trên mặt đất, Tiểu Thập Nhất vỗ ve tay, tiến lên ôm lấy sọt.
Lâm Y Y: “Con làm gì đó?”
Tiểu Thập Nhất: "Xách giúp Nhất Nhất."
Lâm Y Y: "... Vậy được rồi, con xách đi, Thập Nhất cố lên."
Tiểu Thập Nhất: "Vâng." Nhưng dù có cố thế nào cũng không được, câu không thể nào ôm nổi cái sọt. Tiểu Thập Nhất liếc mắt nhìn mẹ, thấy mẹ không nhúc nhích, cậu nhìn về phía Lâm Ngũ Quân,'Cậu nhỏ chuyển đi."
Lâm Ngũ Quân ngồi xổm xuống, cõng sọt lên: "Thật nặng. Chị mua cái gì vậy?" Lưng cậu không thẳng dậy được.
Lâm Y Y nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, lúc này mới đỡ lấy sọt, đỡ từ trên người cậu xuống, tuy nhiên sức cô cũng nhỏ, nhưng nói thế nào cũng lớn hơn sức của đứa nhỏ Lâm Ngũ Đệ. Lâm Y Y: “Cho các con mua nước ngọt."
Lâm Ngũ Quân: "Oa..." Cậu liếm liếm khô môi. Hương vị nước có ga thật sự là đặc biệt, có lực hấp dẫn quá lớn với trẻ con.
Lý Vượng Đạt: "Nước có ga? Là cái gì vậy?" Cậu chưa từng uống.
Lâm Ngũ Quân: "Nhưng uống rất ngon, cậu uống sẽ biết, là đồ uống ngon nhất."
Lý Vượng Đạt: 'Uống ngon hơn sữa bột?"
Lâm Ngũ Quân: "Uống ngon hơn sữa bột, ăn ngon hơn quả nhỏ, là đồ uống ngon nhất. Nhưng cũng rất lâu tớ không có uống.' Lần uống trước cách đây nửa năm trước, lúc ăn tôm. Nghĩ đến đây, Lâm Ngũ Quân lập tức vuốt mông ngựa, Chị thật tốt, là người chị tuyệt nhất."
Lâm Y Y: "Em đây là vỗ mông ngựa."
Lâm Ngũ Quân: "Không có, em nói thật, không tin thì chị hỏi Tiểu Thập Nhất đi. Thập Nhất, mẹ cháu có tốt nhất không?"
Tiểu Thập Nhất: "Đúng vậy, Nhất Nhất là tuyệt nhất."
Cát Tường: "Bác hai gái là tuyệt nhất."
Lý Vượng Đạt nghĩ nghĩ rồi nói theo: "Thím là tuyệt nhất."
Lâm Y Y: "..." Liên tiếp theo đuôi.
Vừa đến nhà, Lâm Ngũ Quân gấp không kịp đợi vội xem trong sọt, có điêu cậu không có ra tay, vẫn đợi Lâm Y Y. Lâm Y Y biết đứa nhỏ nóng vội này muốn xem thử, cho nên cũng không đùa bọn họ, cô lấy đồ vật trong sọt ra.
Lâm Ngũ Quân cầm lấy một chai nước có ga đưa cho Lý Vượng Đạt xem: "Cậu xem, đây là nước có ga uống rất ngon.' Tiếp theo lại hỏi Lâm Y Y;Chị, buổi tối có thể uống nước có ga không?”
Lâm Y Y: "Được, nhưng là chỉ có thể uống hai chai thôi, bốn đứa các em cùng nhau uống." Loại này chai nước có ga nhỏ Bắc Băng Dương, một chai cũng là một chén nhỏ, bốn đứa nhỏ cùng nhau uống, mỗi đứa chỉ có thể uống nửa bình.
Nhưng mà, cho dù chỉ có thể uống nửa bình, Lâm Ngũ Quân cũng đang rất vui vẻ.
Lâm Y Y lại lấy ra các đồ vật khác, ở phía dưới cùng có một quả bóng đá mới tinh: "Cho em." Cô bỏ vào trong lòng ngực Lâm Ngũ Quân,'Chúc mừng Tiểu Ngũ chúng ta đạt hạng nhất trong kỳ thi."
Lâm Ngũ Quân ôm bóng đá, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng cậu lập tức chạy thẳng ra bên ngoài hô to: "Mọi người nhanh đến chơi đi." Thanh âm còn hơi khàn khàn.
Một đám trẻ chạy đi ra ngoài, Tiểu Thập Nhất cũng không ngoại lệ.
Lâm Y Y nói: "Đóng cửa sân lại, bằng không bóng sẽ đá ra bên ngoài."
Lâm Ngũ Quân: 'Vâng.'
Sân nhà Lâm Y Y cũng được tính là rộng, trong viện cũng không có đồ dễ vỡ, dễ đổ, cho nên đóng cửa lại bọn trẻ có thể vui đùa thoải mái.
Bọn nhỏ không biết chơi bóng đá, cũng không biết sút bóng vào gôn, cho nên bọn họ chơi theo cách đơn giản nhất, cứ đá tới đá lui một cái bóng đá, nhưng chính là như vậy cũng có thể làm cho bọn họ chơi rất vui vẻ. Trước kia bọn họ cứ ném tới ném lui quả bóng bằng vải bố, nhưng niềm vui khi đá bóng vải không thể nào có được. Bóng đá nhẹ có thể đá xa, đã khơi dậy nhiệt huyết trong người bọn trẻ. Ngây cả Tiểu Thập Nhất mới ba tuổi, cũng đá đến trên đầu đầy mồ hôi, mấy sợi tóc dính trên trán, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, nhưng hai mắt lấp lánh phát sáng giống ánh mặt trời chiều tà, không nóng, lại rất đẹp.
Lâm Y Y hầm canh bí đao tôm khô xương sườn, nấu mấy cái này có thể để con trẻ đổ mồ hôi cả một buổi chiều bổ sung lại nước, lại xào rau dưa, rồi đi gọi bọn chúng vào ăn cơm.
Chỉ là đến giờ ăn cơm, Tiểu Thập Nhất ôm bóng đá không chịu buông tay: "Của con." Cậu bé mê bóng đá không chịu đưa cho Lâm Ngũ Quân.
Lâm Ngũ Quân tất nhiên cũng thích bóng đá, yêu thích đến mức không dừng được, nhưng là Tiểu Thập Nhất là cháu trai họ ngoại của cậu, cậu được chị gái nuôi lớn cho nên Tiểu Thập Nhất muốn cái gì cậu cũng đều cho cả.
Lâm Y Y ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào con trai: "Đây là của cậu, cậu nhỏ thì được hạng nhất mẹ thưởng cho cậu."
Tiểu Thập Nhất: "Cậu nhỏ cho con."
Lâm Ngũ Quân: "... Được, cho con.”
Lâm Y Y nói: "Cái này đã cũ rồi, con xem, chỗ này cũng bẩn rồi." Chỗ trắng chỗ đen dính trên bóng đá, mới đá một lát đã bẩn,'Con muốn cái mới không?” Tiểu Thập Nhất tròng mắt xoay chuyển: "Cái mới ạ?"
Lâm Y Y: "Đúng vậy, Cái mới, sạch sẽ, người khác chưa đá qua, con muốn không?"
Tiểu Thập Nhất: "Muốn ạ."
Lâm Y Y: "Vậy con cũng cũng phải làm một việc, làm tốt mẹ sẽ thưởng cho con giống thưởng cho cậu nhỏ vậy, được không?”
Tiểu Thập Nhất: "Vâng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận