Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 249 Bùi ngùi

Chương 249 Bùi ngùiChương 249 Bùi ngùi
Bàn tay to bự rắn chắn chạm lên bụng Lâm Y Y, vết chai ở ngón tay chọc chọc vào rốn của Lâm Y Y. Hơn nữa, cô vợ nhỏ của anh đã cao hơn, có da có thịt, nhưng vân hơi gầy, đặc biệt là ngực, gần bằng cái bánh bao thịt lớn.
Tiêu Vũ ôm cô vào trong lòng, cằm chống lên bả vai của Lâm Y Y, vùi đầu ở giữa cổ và ngửi mùi hơn trên người cô, càng ngửi, thân thể càng xao động.
Lâm Y Y bắt lấy đôi tay đang quấy rối: "Anh đang làm gì đó?" Bàn tay anh rất lớn, ngón tay tuy rất dài, nhưng có hơi thô, chọc vào rốn cô, chẳng lẽ cô lại không đau?
Tiêu Vũ: "Không có gì." Anh đang nhàm chán tìm kiếm chút việc.
Lâm Y Y xoay người, đánh giá anh.
Vẻ mặt của Tiêu Vũ vô tội mà nhìn cô, sau đó lại đột nhiên xông lên, mạnh bạo đè cô xuống dưới thân mình, anh cũng không nói lời nào, cứ như vậy ở trong chăn đè cô xuống dưới khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lâm Y Y: “Anh quá nặng, mau xuống đi."
Tiêu Vũ: "Hôm nay trong cục bắt được hai phạm nhân."
Lâm Y Y: "Xuống dưới rồi nói."
Tiêu Vũ không xuống dưới: "Hai phạm nhân là một nam một nữ, nhưng không phải là vợ chồng.
Đàn ông là một người công nhân, đã kết hôn, còn người phụ nữ là người đã có chồng. Vụ án này là mẹ chồng của người phụ nữ đó báo án, em biết khi bị bắt quả tang khi người họ đang làm cái gì không?”
Lâm Y Y có một loại linh cảm không tốt, Tiêu Vũ đột nhiên nhắc tới chuyện này, chắc chắn anh bị chuyện gì đó chọc tức,' Em không biết, anh xuống đi rồi với chuyện đàng hoàng với em, còn có... đừng chọc cô nữa.
Tiêu Vũ: "Vốn dĩ người phụ nữ đó là người nông thôn, mấy năm trước đã đến huyện thành tìm việc làm, tìm được công việc tạm thời, công xưởng không phân phòng cho công việc tạm thời cho nên cô ta đã tự mình thuê phòng. Nhưng thật ra, một người phụ nữ thôn quê đến huyện thành tìm kiếm công việc cũng không dễ dàng gì, mà cái cô ta gọi là công việc tạm thời chẳng phải là công việc tạm thời, cái cô ta gọi là phòng trọ cũng không phải là thuê phòng trọ theo ý nghĩa thông thường."
Lâm Y Y: "... Vậy... Đó là cái gì vậy?" Giọng cô có hơi mềm mỏng, không chỉ giọng điệu mềm mỏng, hơi thở nóng bỏng của Tiêu Vũ phả trên mặt cô, trọng lượng của cơ thể đè lên người cô, giọng của anh trâm thấp đến nổi có thể khiến người ta mang thai, giờ phút này nhuộm thêm ái muội, anh nói không ngừng bên tai cô, nghe thấy nhịp tim cô đập nhanh, cơ thể cũng mềm yếu vô lực, càng kinh khủng hơn là Lâm Y Y cảm thấy xương cốt của cô đã tê liệt cả rồi. Tiêu Vũ thấy giọng điệu làm nũng của cô vang lên vô thức, nặng nề cười: "Đó là động khiêu dâm.
Tim Lâm Y Y nhảy dựng lên: "Hả?" Xong đời rồi, anh Vũ chắc chắn đã nhìn thấy thứ không nên thấy, tiếp đó đôi mắt đã thấy thứ ô uế nên hôm nay có hơi khác thường.
Hôm nay Tiêu Vũ đúng ra không có đi làm, loại chuyện này đâu đến lượt anh? Chỉ là đồng nghiệp bắt người trở về nói đến cảnh tượng lúc đó, ai ai cũng lộ vẻ xấu hổ.
Sau đó lúc ghi chép lại, người phụ nữ không chịu thành thật, bắt buộc anh phải đi, anh mới đi, sau khi đi đến, người phụ nữ trêu ghẹo anh bằng nhiều cách khác nhau.
Tiêu Vũ nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Anh ngồi qua một bên, cấp dưới bắt đầu dò hỏi người phụ nữ: "Tại sao lại làm loại chuyện này, người giới thiệu sau lưng là ai2"
Người phụ nữ nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cô ta xinh đẹp không chỉ là bởi vì bê ngoài, mà là sự mê hoặc thoát ra từ trong xương cốt, có lẽ là do đã trải qua với nhiều người đàn ông.
Người phụ nữ cười đáp: "Nếu như có thể, ai lại nguyện ý làm loại chuyện này chứ."
Đầu những năm 60 cô ta đã bắt đầu loại chuyện này, trước đây, người đàn ông của cô ta cần cù, con cái ngoan ngoãn, cha mẹ chồng cũng rất tốt, cả nhà sống hạnh phúc. Nhưng khi nạn đói ập đến, chồng cô ta vì đi tìm kiếm miếng ăn mà xảy ra chuyện ở trên núi, tàn tật từ đây.
Người đàn ông đó bị tàn tật, không thể nào dựa vào cha mẹ chồng tuổi đã già để giải quyết vấn đề lương thực được, cha mẹ chồng vì để tiết kiệm lương thực cho con cái mà sức khỏe đã rất yếu rồi. Cho nên cô ta mới ra ngoài tìm kiếm công việc, bắt đầu bước vào loại công việc này.
Lúc người phụ nữ đó nói những chuyện này, đều cười híp mắt, nhưng mà trận cười cuối, cô ta đã khóc, cô ta vừa khóc vừa nói: "Cái loại hình trông rau hố bếp đó rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng mà đã quá trễ rồi, tôi đã làm loại việc này mất rồi."
Lâm Y Y nghe Tiêu Vũ nói, rất bùi ngùi, nhưng mà vận mệnh con người chính là như vậy, có những người đến kịp lúc, có những người đến không kịp.
Tiêu Vũ: "Cuối cùng cô ta hỏi anh, nếu như vợ anh xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận