Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 363 La co khen thuong

Chuong 363 La co khen thuongChuong 363 La co khen thuong
Tần Viên Viên rót nước trà cho Lâm Y Y và Tiêu Vũ rồi liền đi gọi người.
Bà ngoại Tần đang hái rau dại dưới chân núi, hái hái rồi lại ngôi một chút, cũng không đi xa, cho nên Tần Viên Viên tìm được bà rất nhanh: "Bà nội, anh hai và chị hai đến thăm bà."
Bà ngoại Tần: "Tiểu Ngư Nhi đến rồi sao?"
Tần Viên Viên: "Đúng thế"
Bà ngoại Tần: "Đi đi, mau về nhà." Nói xong, bà còn đi nhanh hơn Tần Viên Viên. Có vài người già sẽ thân thiết với cháu nội, vài người thì thân với cháu ngoại, bà ngoại Tần người thân với cháu ngoại hơn. Cũng không phải nói bà không thân với cháu nội, nhưng mỗi ngày dưới mí mắt đều có thể nhìn thấy cháu nội, gặp càng nhiều thì càng có hiềm khích.
Bà ngoại Tần còn chưa tới cửa nhà, liền hướng về bên trong gọi: "Tiểu Ngư Nhi, vợ của Tiểu Ngư Nhi... ”
Tiêu Vũ vội vàng đi qua: "Bà ngoại." Nói xong thì đỡ lấy bà ngoại.
Bà ngoại Tần nhìn anh, con mắt ửng hồng: "Con đến thăm bà ngoại sao? Đến rồi là tốt rồi, đến rồi là tốt rồi." Bên trong ba người cháu ngoại trai thì bà thích nhất là Tiêu Vũ, có câu nói trẻ con mà khóc thì sẽ có kẹo ăn, khi còn bé Tiêu Vũ rất thông minh, cũng biết trêu ghẹo người, hơn nữa anh lại là thai long phượng, cho nên trưởng bối trong nhà đều thương anh.
Có điều di tới trường quân đội, lại đi bộ đội, đứa trẻ trước đây hay chọc ghẹo người đều đã lớn rồi, hiện tại muốn anh mở miệng nói chuyện cũng khó khăn.
Tiêu Vũ: "Bây giờ mới đến thăm bà ngoại, là con bất hiếu." Anh đã rất lâu không gặp bà ngoại, phải đến một năm, lân gần đây nhất nhìn thấy bà ngoại là khi làm tiệc rượu mừng xây nhà mới.
Điều này cũng không trách anh, thời đại này nếu như không có chuyện lớn, đều sẽ không thường đi thăm người thân, cho dù là thăm người thân, cũng là Tân Hương Cúc đến Tiêu Vũ là con trai sẽ không đến.
Bà ngoại Tần: "Con là công an, đồng chí tốt của nhân dân, con bận bịu, bà ngoại biết."
Tiêu Vũ xấu hổ, cho dù bận bịu, cũng không đến nỗi không có thời gian đi thăm bà ngoại.
Tiêu Vũ: "Vợ con mua bánh khô, sữa bột cho bà, cô làm trợ lý cho hợp tác xã, vốn là trong nhà muốn chúc mừng, đãi hai bàn, nhưng nghĩ đã qua lâu như vậy, cho nên liền không làm, mọi người qua lại quá phiên phức."
Bà ngoại Tần: "Nhất Nhất thực sự là quá khách khí, bà ngoại lớn tuổi, làm gì muốn ăn cái này, những thứ này đều là người trẻ tuổi mấy đứa thích ăn, hai đứa lấy về tự mình ăn đi."
Lâm Y Y: "Sữa bột chỉ cần pha một chút là có thể uống, già hay trẻ gì cũng có thể uống, nhỏ uống có thể khỏe mạnh lớn lên, người già uống thì thân thể khỏe mạnh, chúng ta như vầy mới không cần uống. Bà ngoại uống sữa bột, thân thể khỏe mạnh, chúng ta mới hài lòng." Tiêu Vũ: "Ừm."
Mo hai Tần nghĩ thâm, người vợ này của Tiểu Ngư Nhi thật biết nói chuyện.
Lâm Y Y và Tiêu Vũ ở lại chơi với bà ngoại Tân một chút rồi lập tức rời đi, bà ngoại Tân muốn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, thế nhưng bọn họ không đồng ý.
Ngày 20 tháng 8, hợp tác xã Dương Quang.
Lâm Y Y: "Xã trưởng, đều đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có thể xuất phát."
Xã trưởng Trình: "Được, chúng ta liền lên đường đi."
Lâm Y Y, xã trưởng Trình và chủ nhiệm Dương xuống nông thôn đi nghe lớp xóa mù chữ. Lớp xóa mù chữ tổng cộng có 13 điểm được hiết lập, bọn họ một ngày đi hai nơi, buổi sáng một chỗ, buổi chiều một chỗ, tổng cộng cần 7 ngày, mới nghe xong 13 lớp xóa mù chữ.
Sau khi nghe xong, đã là tháng 8.
Ở hợp tác xã cuối tháng sẽ tổng kết trong hội nghị, xã trưởng Trình nói về chuyện của lớp xóa mù chữ. Lớp xóa mù chữ cử hành thành công, tâm tình xã trưởng Trình rất tốt, cũng khiến tâm tình cán bộ hợp tác xã các rất tốt, dù sao cũng là một việc lớn hợp tác xã.
Tháng 9, chủ tịch huyện trong hội nghị biểu dương xã trưởng Trình. Hợp tác xã Dương Quang, đầu tiên là việc trồng rau, sau đó là mở sân nuôi heo, đến thiết lập lớp xóa mù chữ hiện tại, mỗi một chuyện này tuy rằng không thể nói xã trưởng Trình có công lao lớn bao nhiêu, thế nhưng đối với dân chúng hợp tác xã Dương Quang mà nói, ông ấy thật sự đã làm chuyện tốt.
Xã trưởng Trình còn được huyện khen thưởng một lá cờ trở ve hợp tác xã.
Lâm Y Y: "Lá cờ này chính là sự khẳng định của huyện đối với hợp tác xã của chúng ta." Lâm Y Y nhìn trên vách tường văn phòng xã trưởng, Treo ở vị trí này di rất dễ thấy, vị trí này cũng không rộng."
Xã trưởng Trình: "Chọn vị trí lớn như vậy sao?" Đây chính là lần đầu tiên huyện khen thưởng lá cờ cho hợp tác xã bọn họ, không chỉ là kiêu ngạo của xã trưởng Trình, cũng là kiêu ngạo của toàn bộ hợp tác xã Dương Quang.
Lâm Y Y: "Vị trí này được, đây là lần đầu tiên hợp tác xã chúng ta được khen thưởng lá cờ, sau này khen thưởng tương tự như vậy cũng sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta để trống vị trí lớn như vậy có thể dùng để trao nhiều loại khen thưởng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận