Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 631 Gọi cha tới

Chương 631 Gọi cha tớiChương 631 Gọi cha tới
Dư Thiến Thiến: "Tôi không phải là người tùy tiện, tôi có quen biết anh ấy, là Lâm Tam Quân, là binh lính dưới quyền của cha tôi, chúng tôi có quen biết, tôi nghe nói anh ấy nhập viện nên tôi mới đến thăm anh ấy."
Lâm Y Y: "Cho nên, cô không cần đến quấy rầy em trai tôi, chính là cha cô ngầm đồng ý sao?
Nếu là như thế, tôi thật sự rất buồn cho em trai tôi, là kiểu người lãnh đạo như thế nào mà ngầm đồng ý để con gái đến làm phiên cấp dưới của mình, đặc biệt còn là bệnh binh nặng. Cái này không tính, còn muốn tấn công gia đình quân nhân, đây là có ý gì? Nếu cô không đi, tôi không ngại gọi điện thoại cho cha cô, nếu cha cô giải quyết không được, tôi không ngại phản ánh với cấp trên của ông ấy."
Dư Thiến Thiến: "Chị..."
Lâm Tam Quân: "Đồng chí Dư, mời cô rời đi."
Dư Thiến Thiến: "Tôi không đi, bệnh viện còn có thể ngăn cản người khác vào thăm bệnh sao?
Em vì quan tâm anh mới đến, anh sao có thể đối với em như vậy?"
Lâm Y Y: "Tam Quân, có số điện thoại của đơn vị không?”
Lâm Tam Quân: "Có."
Lâm Y Y: "Đưa điện thoại cho chị, còn nữa tên cha vị nữa đồng chí này là gì?"
Lâm Tam Quân: "Là Dư Hồng Quốc, là vị đoàn trưởng."
Lâm Y Y nghĩ thâm, đứa nhỏ này được con gái của đoàn trưởng coi trọng, cũng là có bản lĩnh.
Lâm Y Y ghi lại số điện thoại: "Chị đi gọi điện thoại cho đơn vị, em ở đây đợi chị, mặc kệ cô ta.
Lâm Tam Quân: "Vâng." Ở trước mặt chị gái, cậu vẫn luôn là đứa em trai nhỏ cần chị gái bảo vỆ.
Lâm Y Y đi ra ngoài gọi điện thoại cho bệnh viện, bệnh viện có nơi dành cho việc gọi điện thoại, gọi điện thoại đến đơn vị bộ đội: "Xin chào, có thể phiên Đoàn trưởng Dư Hồng Quốc nghe một chút điện thoại không? Tôi muốn gặp ông ấy về chuyện của con gái không ấy."
"Xin chờ một vài phút."
Lâm Y Y: "Mười phút nữa tôi sẽ gọi lại. Tránh cho người khác gọi điện thoại đường dây sẽ bận.
Mười phút sau, Lâm Y Y gọi điện thoại đến, đầu dây điện thoại bên kia có người tiếp: "Alo?"
Thanh âm khác với âm thanh lúc nãy, đây là giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông trung niên. Lâm Y Y: "Xin chào, xin hỏi có phải là đoàn trưởng Dư không?”
Đoàn trưởng Dư đột nhiên nhận điện thoại, kỳ thật rất buồn bực, nhưng có quan hệ với con gái mình, ông ta không thể không chạy tới.
Đoàn trưởng Dư: "Là tôi, xin hỏi nữ đồng chí là?" Ông ta nghe giọng đối phương còn trẻ, cho nên không biết chuyện gì, cũng đoán không ra.
Ngay từ đầu khi Lâm Y Y gọi điện thoại, không nói tình hình cho binh sĩ gác cổng, chính là giữ mặt mũi cho đoàn trưởng Dư, nhỡ người nghe không kín miệng nói ra ngoài, đoàn trưởng Dư cũng rất mất mặt. Hiện tại đoàn trưởng Dư nhận điện thoại, cô nói: "Chào ông, tôi là chị gái Lâm Tam Quân, tôi là Lâm Y Y, con gái ông quấy rối em trai tôi ở phòng bệnh, còn công kích làm tôi bị thương, phiên phức ông đến đưa cô ấy đi, tôi nghĩ ông sẽ không muốn đi cục công an đón cô ấy."
Đoàn trưởng Dư sợ ngây người, ông ta biết Dư Thiến Thiến thích Lâm Tam Quân, không chỉ một lân nói qua muốn gả cho Lâm Tam Quân, muốn ông ta giới thiệu, nhưng bị ông ta cự tuyệt, về sau con gái còn ở trong bộ đội theo đuổi Lâm Tam Quân, cũng bởi vậy ông ta đã cảnh cáo con gái. Nhưng cô ta nói, bây giờ không phải là xã hội phong kiến, sẽ không có tư tưởng phong kiến, người người đều có quyền theo đuổi tình yêu. Liên quan tới đứa con gái này, ông ta đánh không được, chửi không được, ông ta cũng thật sự là không có cách nào. Thế nào cũng không ngờ hôm nay sẽ bị người nhà Lâm Tam Quân gọi cuộc điện thoại này.
Nói thật, đoàn trưởng Dư thật mất mặt, ông ta sống đến từng tuổi này, còn là lần đầu tiên bị người nói như vậy, ông ta hơi tức giận, nhưng ông ta nghĩ đến đây là con gái gây ra, lại tức không nổi. Nhưng giọng nói ông ta cũng lạnh mấy phần: "Giờ tôi sẽ đến bệnh viện."
Trong phòng bệnh.
Lâm Tam Quân lúc đầu định đi ngủ, nhưng hiện tại Dư Thiến Thiến tới, cậu không ngủ được, Lâm Y Y ngồi ở một bên, hai chị em thỉnh thoảng trò chuyện. Dư Thiến Thiến cũng ngồi ở một bên, cô ta nhìn Lâm Tam Quân, không hề cảm thấy mình dư thừa, ánh mắt nhìn Lâm Tam Quân tràn đầy yêu thương, dù là người ngu cũng nhìn ra được.
Bộ đội cách nơi này không xa, chừng nửa canh giờ, đoàn trưởng Dư đã đến.
Đoàn trưởng Dư vừa đến, Dư Thiến Thiến đứng lên: "Cha."
Lâm Tam Quân: "Đoàn trưởng."
Đoàn trưởng Dư gật đầu, hỏi Lâm Tam Quân trước: "Thân thể thế nào? Hôm nay khá hơn chút nào không?”
Lâm Tam Quân: "So với hôm qua tốt hơn nhiều."
Đoàn trưởng Dư lại nhìn vê phía Dư Thiến Thiến: "Con tới đây làm gì? Đồng chí Lâm Tam Quân bị thương cần nghỉ ngơi, con đi về cho cha."
Dư Thiến Thiến: "Con không muốn, con lo cho Tam Quân, người khác không chăm sóc anh ấy tốt, con muốn ở lại chăm anh ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận