Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 226 Tinh toan

Chuong 226 Tinh toanChuong 226 Tinh toan
Tiêu Châu như trở thành bức bình phong, cô bé không thể nào nói xen vào chuyện của con nít, chỉ yên lặng nhìn mọi người nói chuyện. Bình thường chỉ có hai đứa bé là cô bé và Tiêu Thụy, em trai đi tới chỗ nào thì cô bé cũng đi theo tới chỗ đó. Mẹ nói cô bé phải bảo vệ thật tốt cho em trai, sau này em trai chính là chỗ dựa của cô bé cho nên có vật gì tốt thì cô bé đều cho em trai.
Tề Cần Thái là một người rất mâu thuẫn, chị ta đối xử với con gái không sai, so với nhà người khác thì con gái không bị đánh cũng bị chửi, nhưng Te Cần Thái thì không như vậy, chị ta ăn gì cũng sẽ cho con gái ăn. Tại cái thời đại coi con gái như tiên hàng bồi thường, chị ta đối xử với con gái như vậy vẫn là khá tốt. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, chị ta lại giáo dục con gái mình có vật gì tốt cũng phải đưa hết cho em trai, cho dù tương lai kết hôn thì cũng là của em trai quan trọng nhất.
Cho nên cái ý nghĩ này của Tề Cần Thái vô cùng "khác loại." Người ta dạy dỗ con gái đỡ đần em trai, nhưng điều kiện tiên quyết phải là đối xử không tốt với con gái, chị ta dạy dỗ con gái đỡ đần em gái, nhưng lại không hề hà khắc với con gái.
Ban đêm.
Tê Cần Thái đá đá Tiêu Võ: "Em nói với anh một chuyện." Căn phòng của bọn người Tề Cần Thái có hai cái giường, một cái giường lớn là của chị ta và Tiêu Võ, một cái nhỏ là của Tiêu Thụy và Tiêu Châu. Lúc này, Tiêu Thụy và Tiêu Châu đã ngủ. Hôm nay Lâm Ngũ Đệ chơi rất lâu với bọn nhỏ, sau bữa cơm chiều, Lâm Y Y đã dẫn theo bọn họ đi tản bộ tiêu cơm. Vừa kể chuyện xưa cho bọn họ nghe, hai đứa bé vô cùng vui mừng, lúc ngủ còn bàn bạc rất lâu mới ngủ.
Tiêu Võ: "Nói cái gì?" Tiêu Võ nghe xong lời Tề Cần Thái nói thì sợ hãi một phen, thói quen mà thôi. Anh ta cảm thấy Te Cần Thái muốn nói chuyện chắc chắc là không tốt, anh ta sợ nhất là Tê Cần Thái nói em dâu hai như thế nào rồi sao. Chẳng qua, năm nay Tề Cần Thái cũng không có phàn nàn gì với em dâu hai, năm nay nhiều nhất cũng chỉ là cha của anh ta nói sẽ để lương lại cho ai.
Te Cần Thái: "Anh nói năm sau chúng ta đưa mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ thế nào đây?"
Tiêu Võ nghe vào đầu rồi cũng bỏ qua: "Còn sớm mà, đứa lớn sang năm chỉ mới sáu tuổi, đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi."
Tề Cần Thái: "Anh hiểu cái gì chứ? Phải chuẩn bị sớm một chút mới tốt, anh xem Lâm Ngũ Đệ của nhà thím hai đi. Năm nay mới ba tuổi, sang năm bốn tuổi, bây giờ đã nói chuyện cỡ nào?
Lúc thím hai vừa gả vào tới, Tiểu Ngũ ngay cả nói một câu đầy đủ cũng không có đấy."
Tiêu Võ: "Lúc ấy, người ta mới hai tuổi, bây giờ sang năm đã là bốn tuổi, em bé bốn tuổi của nhà khác cũng đều có thể nói rành rọt rồi." Te Cần Thái: "Anh thì hiểu cái gì? Anh xem thử chuyện cậu nhóc đó kể chuyện xưa năm nay đi, còn lấy ra hoa hồng nhỏ, thông minh, hoạt bát như vậy. Tiểu Thủy nhà chúng ta cũng phải được thông minh như thế chứ."
Tiêu Võ: "... Đừng nghĩ ngợi nữa, nơi này của chúng ta không có nhà trẻ..."
Chờ đã, Tiêu Võ hơi giật mình, vội nói: 'Không phải em muốn lên huyện đó chứ? Không phải em muốn đưa thẳng út tới nhà chú hai rôi để bọn họ đưa con chúng ta đi nhà trẻ à?"
Te Cần Thái: "Chúng ta đưa tiền."
Tiêu Võ: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, chú hai có thể đồng ý, vợ của chú hai cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa chú hai chắc cũng không đồng ý đâu. Có nhà ai nguyện ý nuôi hai đứa nhỏ đâu?"
Te Cần Thái: "Vậy Tiểu Ngũ không phải nuôi à?"
Tiêu Võ nói: "Đó là em trai ruột của thím hai, thím hai tự mình kiếm tiên nuôi nó."
Tề Cần Thái: "Em biết thím hai tự kiếm tiên, nhìn cô ấy đưa lại công việc cho cha, sao em có thể không biết thím hai tự kiếm tiền được chứ? Cha canh cổng ở công xã, một tháng cũng được mười tám đồng, nếu tiền thù lao của thím haii không phải nhiều hơn mười tám đồng kia, vậy sao cô ấy có thể tặng cho cha chứ? Không không, tối thiểu cũng phải nhiều hơn hai mươi lăm đồng. Em nghe qua, người bán hàng cho công xã một tháng có tới hai mươi lăm đồng, chắc chắn thím hai không dưới hai mươi lăm đồng một tháng, không thì sẽ không bỏ qua công việc bán hàng này."
Liên quan tới chuyện này, trong lòng người nhà họ Tiếu đều hiểu rõ, không chỉ có người nhà họ Tiêu hiểu rõ mà ngay cả trong đại đội cũng biết việc Lâm Y Y viết bản thảo kiếm ra được bao tiền. Có vài nhà không có chuyện làm nên đã lén tính thử, nếu như tiền thù lao không cao hơn so với tiên lương của người bán hàng thì Lâm Y Y chắc chắn sẽ không bỏ xuống công việc bán hàng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận