Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 461 Ngày lễ thiếu nhỉ 1

Chương 461 Ngày lễ thiếu nhỉ 1Chương 461 Ngày lễ thiếu nhỉ 1
Lâm Y Y: "Lẽ nào là chủ ý của chị dâu kia?"
Bối Thị khẽ mỉm cười: "Em Lâm vì sao lại nói như vậy?”
Lâm Y Y: "Vừa nãy em nghe chị nói, chị dâu của doanh trưởng Hứa xem ra là người đàn bà thông minh, thế nhưng, một người đàn bà thông minh làm sao sẽ dạy dỗ đứa nhỏ như vậy? Cho nên em cảm thấy, chị dâu kia ở sau lưng để con trai của chính mình làm. Nếu chị Hứa sảy thai hai lần, tiếp đó sẽ làm sao còn không biết, nếu như sau này chị Hứa không thể sinh con thì doanh trưởng Hứa còn không đem cháu trai xem như con trai sao?"
Bối thị gật gù: "Em Hứa cũng cho là như vậy, cho nên cô ấy mới theo quân, chị dâu kia cũng không thể đi theo vào đây đúng không?"
Lâm Y Y: "Nhưng chị dâu không thể tới, con trai của chị ta vẫn có thể."
Bối thị: 'Em Hứa đã đến đây hơn một năm, cũng không thấy người bên kia lại đây, hẳn là sẽ không."
Lâm Y Y nói: "Sau này em sẽ không ở trước mặt chị Hứa nhắc đến chuyện này, ngày hôm qua là em không biết tình huống của cô ấy, cũng thật đáng thương." Một đứa con gái sảy thai hai lần, loại tâm tình này cũng chỉ có người từng làm mẹ mới sẽ hiểu rõ.
Bối thị: '"Đúng vậy."
Nói xong, hai người đã vòng qua bộ đội đi đến chân núi. Không thể không nói, bộ đội thật sự rất lớn, nếu không thì chỉ là cửa từ bộ đội đến phía sau núi, hai người cũng sẽ không đi lâu như vậy.
Có điều, ngọn núi này càng to lớn hơn, lớn như một cái trấn vậy.
Trên núi có củi khô rất nhiều, Lâm Y Y và Bối thị lượm một bó sẽ trở lại, thế nhưng cô vẫn không bằng một nửa của Bối thị, hết cách rồi, cô sức yếu.
Bối thị: "Em Lâm, hai ngày nay em có muốn đến trong thôn đổi đồ vật không? Chúng ta ở nơi này muốn gì đó đều sẽ đến trong thôn đổi, cũng có thể dùng tiền mua."
Lâm Y Y tính toán một chốc rau dưa trong nhà, cô nói: "Ngày kia sẽ đi." Ngày hôm nay và ngày mai còn có thể ăn hai ngày, trước tiên ăn xong rau dưa trong nhà, nếu không thì liên lãng phí.
Bối thị: "Vậy sáng ngày mốt chị tới gọi em."
Lâm Y Y: "Được."
Về đến nhà, Lâm Ngũ Đệ và Tiểu Thập Nhất ngồi ở cửa, Tiểu Thập Nhất ngủ trên xe cho trẻ con, Lâm Ngũ Đệ ngồi xem sách của mình, nhìn thấy Lâm Y Y quay về, ánh mắt Lâm Ngũ Đệ sáng lên: "Chị." Lại nhìn thấy đầy người cô đều là mồ hôi, Lâm Ngũ Đệ săn sóc đi lấy khăn mặt.
Lâm Y Y: "Cảm ơn Tiểu Ngũ, chị đi tắm, buổi trưa em muốn ăn gì?" Lâm Ngũ Đệ: "Em muốn ăn cái gì cũng có thể sao?"
Lâm Y Y nói: "Nếu như là đồ vật trong nhà chúng ta có thì đều có thể."
Lâm Ngũ Đệ: 'Khẳng định có, em muốn ăn cơm trứng."
Lâm Y Y: "Xem ở Tiểu Ngũ ngày hôm nay ngoan như thế, trông chừng cháu trai, ngày hôm nay chúng ta liền ăn cơm rang trứng đi."
Lâm Ngũ Đệ: "Quá tốt rồi."
Lâm Y Y đi rửa ráy trước, sau đó nấu cơm, cô để Lâm Ngũ Đệ trông lửa rồi liền đi rửa ráy. Tắm xong đi ra, cơm còn chưa chín, Tiểu Thập Nhất còn đang ngủ, Lâm Y Y xấu bụng đánh thức con trai, ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối liền không ngủ, chuyện này không tốt.
Cách Lâm Y Y đánh thức con trai có chút xấu, cô nắm cái mũi nhỏ của con trai, mũi Tiểu Thập Nhất không thể thở, liền dùng miệng hô hấp, nhìn cái miệng nhỏ, Lâm Y Y tâm động không ngừng, sau đó cô cúi đầu, hôn một trai miệng nhỏ của con trai, không chột dạ chút nào cướp đi nụ hôn đầu của con trai.
Tiểu Thập Nhất nhiều lần bị quấy rây, cậu bé có chút tức giận mở mắt ra, thời điểm chuẩn bị oa oa khóc lớn, thấy rõ người quấy nhiễu mình: "Nhất Nhất. . " Là mẹ mà cậu bé thích nhất.
Lâm Y Y ôm cậu bé từ xe cho trẻ con ra: "Tiểu bảo bối, dậy thôi, mặt trời lên cao rồi."
Tiểu Thập Nhất nằm nhoài trong ngực của cô, hai mắt nheo lại, tiếp tục ngủ.
Lâm Y Y: ".. " Nhẹ nhàng chọt chot khuôn mặt tươi cười của cậu bé, khuôn mặt nhỏ trắng mịn lại mềm thật là khiến người ta yêu thích không buông tay. Chơi một lúc, Lâm Y Y đặt cậu bé lên giường.
Sắp tới buổi trưa, Lâm Y Y làm cơm rang trứng, dùng cà chua trứng gà rang cơm, canh là rau dại trong nhà mang đến.
Buổi trưa lúc ăn cơm, có người phụ nữ tuổi trẻ tới.
"Xin hỏi có ai không?”
Lâm Y Y đứng dậy đi chiêu đãi: "Có có, xin hỏi chị là?" Lâm Y Y nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt, dáng vẻ chừng hai mươi, tướng mạo không thể nói thật tốt, thế nhưng khuôn mặt mỉm cười, nhìn qua rất hiền lành dịu dàng.
Người phụ nữ nói: "Xin chào, tôi tên Lý Tuệ, là phụ trách công việc hậu cần của viện công nhân viên, ngày mai là ngày mùng 1 tháng 6, viện bộ đội chúng ta sẽ cho trẻ con trải qua ngày quốc tế thiếu nhi, hôm kia tôi nghe nói mọi người ở đây, thế nhưng đứa nhỏ không có đến đăng ký, cho nên tới hỏi một chút, mọi người muốn tham dự không? Đương nhiên, chuyện này không phải cưỡng chế tham dự."
Bạn cần đăng nhập để bình luận