Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 511 Doan ket mot long

Chuong 511 Doan ket mot longChuong 511 Doan ket mot long
Hai cân tôm hùm, nhà Lâm Y Y có bốn người, vô cùng có có lộc ăn. Đối với đàn ông mà nói, tôm hùm phối hợp với bia, đối với đám con nít mà nói, tôm hùm phối hợp với nước có ga. Cho nên tối hôm nay, bọn họ cũng uống nước có ga.
Tiểu Thập Nhất: "Muốn ăn. .. muốn ăn nữa. . " Tôm hum lột vỏ, miếng thịt tôm lớn nhai rất ngon, Tiểu Thập Nhất ăn thấy thơm ngát.
Lâm Ngũ Đệ: chi ngày mai em cũng sẽ đi câu tôm đại hung.'
Lâm Ngũ Đệ: 'Để anh cả và anh tư dạy em."
Lâm Y Y: "Được. Nói tới cái này, lúc em còn nhỏ, mấy anh trai thường xuyên dẫn em đi câu tôm."
Lâm Ngũ Đệ nghe xong rất tò mò: "Có thật không?"
Lâm Y Y: "Đương nhiên, vào lúc ấy mất mùa, trong nhà không có đồ ăn, cha mẹ vì tiết kiệm lương thực cho chúng ta mà đều chết đói, sau đó chị tìm được tôm đại hung, chúng ta liền dựa vào ăn cái này mà gắng gượng vượt qua. Vào lúc ấy, anh trai đặt em vào bên trong sọt, sau đó vác em theo.”
Lâm Y Y cười nói: "Chị và các anh trai vẫn còn trẻ, nơi nào cần em phải hiếu thuận? Em chỉ cần cố gắng đi học, tương lai làm người có cống hiến cho quốc gia là tốt rồi."
Lâm Ngũ Đệ: "Ừm, em sẽ cố gắng đi học."
Lâm Y Y: "Có điều bây giờ Tiểu Ngũ còn nhỏ, chỉ cần làm một đứa nhỏ vui vẻ là tốt rồi, sau khi mỗi người lớn lên, sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ của chính mình, thế nhưng khi vẫn chưa lớn, trách nhiệm của người đó chính là làm trẻ con."
Lâm Ngũ Đệ: "Chị, em không phải trẻ con."
Lâm Y Y: "Trước đây khi em còn mặc quần yếm vẫn là chị rửa mông cho em, làm sao không phải trẻ con?"
Lâm Ngũ Đệ: ".. "
Tiểu Thập Nhất: "Cậu nhỏ mặc quần yếm, con cũng mặc quần yếm”" Nói xong, cậu bé còn mở hai chân của mình ra.
Lâm Y Y:".. " Có điều cô cho Tiểu Thập Nhất mặc quần lót nhỏ, bởi vì nông thôn nhiều sâu, cô lo lắng con trai ăn mặc quần yếm sẽ bị sâu cắn.
Lại nói bên chỗ thanh niên tri thức, nhóm nam trí thức nhặt củi cả buổi chiều, củi là mọi người cùng nhau dùng, nhưng trở về đã nhìn thấy Trương Hiếu Quân đang nghỉ ngơi trong nhà, bọn họ dĩ nhiên không vui nổi.
Nhìn thấy bọn họ, Trương Hiếu Quân nói: "Các người trở vê rồi à? Tôi làm cơm tối rồi, còn làm thêm chút thịt nữa.” Nhóm nam trí thức sững sờ.
Phương Tào nói: "Anh Hiếu Quân, ở đâu mà anh có thịt vậy?"
Trương Hiếu Quân nói: "Xe chiều hôm nay đưa Tần Mai Mai về, tôi nghĩ ba người các người mà nhặt củi không thì chắc không đủ, cho nên đi câu tôm, tôm này của chúng ta rất lớn, thịt lại nhiều, đã nấu xong nên có thể ăn rồi đấy."
Trịnh Vọng Danh: "Cảm ơn anh Hiếu Quân." Người thì thích nghe lời ngon ngọt, nghe Trương Hiếu Quân nói vậy, mọi người đã không còn dị nghị gì về chuyện nhặt củi nữa.
Trương Hiếu Quân trêu ghẹo nói: 'Không cần khách sáo, song mọi người dùng cơm tối ở chỗ tôi thì mọi người cũng cũng phải trả lại tôi đó, không thì lương thực bên tôi thật sự cầm cự không nổi một tháng mất."
Phương Tào: "Chuyện này là dĩ nhiên rồi." Nhặt củi trở về đã có người làm xong cơm tối, bọn họ cũng thở dài một hơi.
Trịnh Vọng Danh nói: "Trước tiên tôi giao lương thực cho anh Hiếu Quân trước nha."
Nhậm Thanh cũng đưa lương thực qua.
Lương thực chính là khoai lang, mọi người đưa lương thực cho Trương Hiếu Quân xong là bắt đầu ăn cơm tối.
Phương Tào: "Anh Hiếu Quân này, lương thực được bao nhiêu thế? Tôi muốn lấy một ít đưa qua cho em gái mình."
Trương Hiếu Quân: "Có này." Cậu ta nói xong thì cầm ra hai cái chén: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Một cái chén là bánh ngọt, một cái chén khác là tôm hùm và một củ khoai lang nhỏ.
Phương Tào: "Cảm ơn anh Hiếu Quân." Đợi khi cậu ta đưa cơm tối cho Phương Phương, nhóm thanh niên trí thức đã ăn cơm xong. Bọn họ cũng là lần đầu ăn tôm hùm, tuy cũng chỉ là tôm hùm luộc muối nhưng thịt bên trong thật sự chắc, ăn rất ngon.
Nhậm Thanh: "Đã lâu rôi còn chưa ăn thịt, hôm nay nhờ phúc của anh Hiếu Quân rồi." Đều là những thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tất cả họ đều khá là đơn thuần.
Trương Hiếu Quân: "Không cần khách sao tới vậy, tất cả mọi người đều là trí thức cả, cùng xuống nông thôn xây dựng cải tạo, nên hẳn phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết một lòng."
Nhóm thanh niên trí thức đang ăn cơm tối, Phương Phương vừa ăn cơm chiều xong cũng không đi tới tìm Tần Mai Mai. Tần Mai Mai nằm một mình trong phòng, vừa rồi lúc Phương Tào tới, cô ta đã nghe thấy động tĩnh. Trong lòng cô ta nghẹn một cục tức, cô ta đã bị bệnh mà những người này vì sao không chuẩn bị thêm phần cho cô ta? Tần Mai Mai đi ra khỏi phòng, cô ta làm bộ là vừa tỉnh ngủ, đi vào cổng nhà Phương Phương: "Phương Phương à, tôi hơi đói bụng, chuẩn bị nấu cơm, cô có muốn cùng nhau làm không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận