Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 629 Cô là ai?

Chương 629 Cô là ai?Chương 629 Cô là ai?
Bác sĩ nói chung thích người nhà bệnh nhân lý trí, có rất nhiều người nhà bệnh nhân xử lý theo cảm tính, người bệnh chỉ cần không khỏi bệnh đều sẽ trách y thuật của bác sĩ không tốt, đụng phải người nhà như vậy bác sĩ vô cùng khó xử. Lâm Y Y thẳng thắn hỏi bác sĩ thì bác sĩ cũng thẳng thắn nói: "Chân của cậu ấy không phải không thể mà là tỷ lệ không cao, yêu cầu phải dưỡng thương đúng cách, sau khi dưỡng khỏi còn phải đi kiểm tra. Nhưng mà ngày nào dưỡng thương xong thì chưa biết, nhanh thì nửa năm hoặc phải mấy năm, lâu dài không ai nói được gì. Trong quá trình dưỡng thương không thể thiếu việc mát xa, nếu không cơ chân sẽ bị teo lại... Có điều, giống như hoàn cảnh của cậu ấy, có thể đến thủ đô xem thử, giáo sư Khương Chính nổi tiếng ở viện quân y thủ đô, ông ấy là đàn anh của tôi, y thuật của ông ấy còn cao hơn tôi.
Nghe được bác sĩ nói như vậy, Lâm Y Y vội hỏi: "Nếu như chúng tôi đi thủ đô ngài có thể giúp chúng tôi viết một bức thư giới thiệu không?”
Bác sĩ cười nói: 'Không thành vấn đề."
Nói chuyện với bác sĩ một lúc, bọn họ đi ra.
Lâm Y Y: "Em tính đưa Tam Quân đi thủ đô xem thử."
Nếu như đi thủ đô mất không ít thời gian, kỳ nghỉ của Tiêu Vũ hiển nhiên không đủ. Anh thử nghỉ: "Đến bên đó anh sẽ thu xếp lại hành trình, sẽ gọi người đến ga tàu đó em, nhưng mà chủ sợ là anh không thể đi được."
Lâm Y Y: "Vậy đủ rồi." Vốn dĩ, cô cũng không định để anh đưa đi, dù sao trong nhà cũng còn có hai đứa nhỏ.
Hai người vừa nói vừa đi đến phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Lâm Đại Quân đang ríu rít nói cái gì đó, nói chuyện mấy năm nay ở Đại đội, nói chuyện trong nhà. Thật ra một năm bọn họ viết hai phong thư, chuyện trong nhà cơ bản Tam Quân đều biết, nhưng lúc Đại Quân đang nói cậu cũng không có làm phiền. Nói thêm nữa, tính kiên nhẫn của Tam Quân thật sự rất tốt Lâm Tam Quân: "Chị... Nhìn thấy bọn họ đã trở lại, Lâm Tam Quân mới lên tiếng.
Lâm Đại Quân: "Chị, chị và bác sĩ nói chuyện như thế nào rồi?"
Lâm Y Y cũng không có giấu giếm: "Bác sĩ nói, Tam Quân chân có thể đi thủ đô xem thử, vẫn có hy vọng nhất định, cho nên chị dự định là hai ngày nữa sẽ đi qua thủ đô bên đó."
Lâm Đại Quân: "Vậy thì chúng ta sẽ đi thủ đô." Dù sao cũng không có gì quan trọng hơn chân của em trai.
Kỳ thật Lâm Tam Quân đã ngầm hỏi qua bác sĩ và bác sĩ nói hy vọng rất nhỏ. Nếu chân cậu không chữa khỏi được về sau sẽ trở thành người què, nhưng cũng không quá rõ, đi lại bình thường thì cũng không có vấn đề gì, chỉ là không thể đi đường dài hoặc đứng lâu được. Nhưng nếu như có hy vọng chữa khỏi cậu cũng sẽ không từ bỏ.
Lâm Tam Quân: "Vậy thì chúng ta đi thủ đô xem thử." Về sự phối hợp của cậu, Lâm Y Y cũng hài lòng, cô sợ nhất là người bệnh không chịu phối hợp, sau đó người nhà đành phải an ủi, thuyết phục cậu. Nếu đã quyết định xong thì Lâm Y Y cũng yên tâm rồi. Cô đánh giá phòng bệnh này, bên trong khá sạch sẽ, còn em trai cô được chăm sóc rất tốt.
Lâm Tam Quân: "Chị, mọi người ngồi nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa đồng đội của em đến, em sẽ nhờ bọn họ đưa mọi người đi nhà khách .
Tiêu Vũ: "Không cần, mấy chị em nói chuyện đi, anh đi xử lý chuyện nhà khách."
Lâm YY: 'Vạy cũng được.”
Lâm Đại Quân: "Chị, em và anh rể đi ra ngoài xem thử." Cậu muốn đi ra ngoài mở mang kiến thức.
Lâm Y Y: “Được, đi đi."
Sau khi Tiêu Vũ và Lâm Đại Quân đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ có Lâm Y Y và Lâm Tam Quân. Lâm Y Y: "Mệt sao? Muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút không?”
Lâm Tam Quân: "Không cần đâu, mấy ngày nay ngày nào em cũng nghỉ ngơi, hôm nay tinh thân em rất tốt."
Lâm Y Y tìm được ấm nước, rót nước trà cho cậu: "Vậy em nói cho chị chuyện trong đơn vị quân đội đi."
Lâm Tam Quân: "Vâng ạ...' Tiếp theo, cậu bắt đầu từ chuyện ngày đầu tiên đến đơn vị bộ đội, lúc ấy, cậu chỉ là đồ nhà quê mới từ nông thôn xuống, không hiểu cái gì cả, cái gì cũng tò mò, nhưng mà đồng thời đều cảnh giác với mọi thứ. Cậu thật sự cẩn thận đối với nơi này, với cậu mà nói đây là một địa phương hoàn toàn mới, sau đó thích nghi dần. Cậu là người có gan giao tranh, nhưng cũng là người bình tĩnh, người như thế vô cùng thích hợp với việc chỉ huy. Đồng thời cậu cũng không tranh đoạt.
Thêm nữa, nhân duyên của Lâm Tam Quân ở đơn vị bộ đội rất tốt. Bởi vì cậu rất kín tiếng, cũng chưa từng nói xấu người khác.
Hai người nói chuyện phiếm một lát thì Lâm Tam Quân có hơi mệt, Lâm Y Y đỡ cậu nằm xuống, sau đó kéo chăn lên đắp cho cậu, lúc vừa mới kéo chăn lên, có một âm thanh sắc bén vang lên ở ngoài cửa: "Cô là ai, cô đang làm gì vậy?" Vừa nói, vừa xông lên đẩy Lâm Y Y ra, : "Cô là ai chứ?
Đây là bệnh viện, không phải ai cũng cũng thể đi vào."
Đối phương dùng lực đẩy, Lâm Y Y vô tình bị đẩy ngã trên mặt đất, bàn tay bị cọ xát trên nên đất, cô hít một hơi, có hơi đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận