Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 67 Nghi ngờ

Chương 67 Nghi ngờChương 67 Nghi ngờ
Ban đầu Lâm Đại Quân có chút bất mãn, mới câu tôm Đại Hung phải trở về gánh nước, đây là muốn cậu ta mệt chết, nhưng nghe chị nói cho bọn họ ăn thịt, cậu ta lập tức không nói nữa.
Con người Lâm Đại Quân, nói trắng ra là, bạn bảo cậu ta làm việc, phải cho cậu ta lợi ích, cậu ta sẽ không ý kiến gì nữa. Người như vậy, thật ra đơn giản hơn Lâm Nhị Quân.
Buổi tối, Lâm Y Y bảo các em trai dẫn Lâm Ngũ Đệ chơi, buổi tối cô phải phấn đấu viết bản thảo.
Hai ngày liên tục, Lâm Y Y viết vài bài ngắn, lân lượt có một ngàn chữ, ba ngàn chữ, năm ngàn chữ, cô không biết tòa soạn trong thị trấn thích văn vẻ kiểu nào, cho nên viết nhiều mấy bài.
Bản thảo của bài viết dài còn chưa viết, bởi vì thời gian không đủ. Viết xong bản thảo ngắn rồi, cô phải đi công xã, công xã bên kia có bưu điện, có thể gửi thẳng đến tòa soạn.
Cùng lúc đó nhà họ Trương ở thị trấn.
Dương Quế Lan là nhà bà con xa của thân thích họ Trương, có chút quan hệ sơ sơ với nhà mẹ đẻ của Dương Quế Lan.
Hôm nay ngài Trương tan tâm về nhà, vợ ông ta giao cho ông ta một phong thơ.
Ngài Trương: "Đây là thư? Của anh?"
Bà Trương: "Cũng không phải là của anh à? Gửi đến nhà chúng ta mà, cũng không có địa chỉ gửi thư, nhưng nhìn theo mã bưu điện, là của huyện chúng ta."
Ngài Trương có chút khó hiểu xé mở phong thư, chỉ ánh mắt đầu tiên đã nói: "Trái lại chữ viết khá đẹp." Sau đó tiếp tục nhìn, sau khi xem xong, mày ông ta nhíu chặt.
Bà Trương: 'Làm sao vậy?"
Ngài Trương hỏi: "Hieu Quân đâu?" Bây giờ Lâm Nhị Quân đổi tên thành Trương Hiếu Quân, Hiếu là hiếu thảo, không cần nói cũng biết, Quân là giữ lại tên gốc trong Lâm Nhị Quân, coi như là một phần tâm ý của người nhà họ Trương. Trương Hiếu Quân đã chuyển hộ khẩu tới hộ khẩu của nhà họ Trương, cũng làm xong thủ tục liên quan.
Bà Trương vui mừng: "Đây không phải là, sắp được học sơ trung, nên nó đang đọc sách chuẩn bị bài à, nhưng thật ra là một đứa nhỏ cố gắng."
Ngài Trương gật đầu: "Vào phòng."
Bà Trương khó hiểu, thấy vẻ mặt của chồng có hơi nghiêm túc, đi theo vào phòng. Sau khi vào phòng, ngài Trương đưa lá thư đó cho bà Trương: "Bà xem xem, nói thế nào?"
Bà Trương đọc thư, có chút giật mình, nhưng ngược lại không đến mức nổi giận, bọn họ và Trương Hiếu Quân cũng không ở chung được mấy ngày, tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ này cố gắng, vươn lên, cũng hiếu thảo với gia đình ban đầu, nhưng muốn nói tình cảm sâu sắc thì chưa tới. Tình cảm của con người đều đến từ chung sống với nhau, nếu không làm sao có cách nói ơn sinh không bằng ơn nuôi chứ?"Đây... Đây là chuyện gì? Có phải có người ghen ghét Hiếu Quân, cho nên mới thế không?"
Ngài Trương nói: "Chuyện này cụ thể như thế nào anh cũng không biết, đối phương viết thư như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, một là có lòng tốt, một là vì phá hoại chuyện chúng ta nhận nuôi Hiếu Quân, nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, chúng ta cũng không thể bởi vì một phong thơ liền hoài nghi Hiếu Quân, hơn nữa đứa nhỏ đã chuyển hộ khẩu, nếu vì vậy mà đem đứa nhỏ trở về, cũng không thể thực hiện được."
Bà Trương: "Vậy lỡ như đứa nhỏ là người không tốt thì sao? Anh xem trong thư nói, nói Hiếu Quân tuổi còn nhỏ, vì bản thân được đến trường, có thể có lương thực ăn, mê hoặc chị gái ruột của mình đi bán máu nuôi cậu ta. Còn nói rằng, vì để chúng ta nhận nuôi cậu ta, nghĩ biện pháp chặt đứt nguồn lương thực trong nhà, vì thế, người nhà dưới áp lực không có lương thực mà tham 200 đồng tiền đó... Chuyện này, trong lòng em khó chịu thế nào ấy?"
Ngài Trương: "Không phải Quế Lan nói người nhà họ Lâm tốt sao? Chị cả của Hiếu Quân đã trả lại 200 đồng tiền cho cậu ta, nhưng bởi vì đây là tiền chúng ta đưa nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cho Hiếu Quân, đương nhiên chúng ta sẽ không cầm lại. Nhưng, nếu như trong thư nói như vậy, trước hết chúng ta quan sát Hiếu Quân một khoảng thời gian đã."
Bà Trương: "Vậy lỡ như Hiếu Quân thật sự... Thật sự tâm cơ kín đáo thì sao?"
Ngài Trương cười một hồi nói: "Tuổi còn nhỏ không nên nhiều tâm cơ như vậy, nếu thật sự như thế, chúng ta cũng đề phòng một chút."
Bà Trương vẫn có hơi do dự: "Vậy trả lại cho nhà họ Lâm?”
Ngài Trương lắc đầu: "Lam sao được? Nói chúng ta hoài nghi phẩm hạnh cậu ta không tốt? Nào có đạo lý nhận nuôi rồi còn trả về? Với lại tình hình của người viết thư này cuối cùng là cái gì cũng không biết. Nếu Hiếu Quân thực sự tồi tệ, chúng ta dạy dỗ cậu ta là được rồi, cũng chỉ là một miệng cơm. Nhưng mà... Vẫn là con nuôi, về sau có thể hiếu thảo với chúng ta không cũng khó nói, anh nghĩ, chi bằng chúng ta lại nhận nuôi một người nữa?"
Bà Trương: "Anh đây là?" Lấy điều kiện của nhà bọn họ, dù có nhận nuôi hai người cũng không phải vấn đề, tuy rằng nói hiện giờ lương thực cung không đủ cầu, nhưng để nấu, trái lại không có khó khăn lắm, cùng lắm thì đi chợ đêm lấy giá cao mua lương thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận