Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 173 Trực tiếp từ chối

Chương 173 Trực tiếp từ chốiChương 173 Trực tiếp từ chối
Đột nhiên, mấy ngụm thịt băm nhào bột mì đi vào trong chén, bà Cát nhìn lại, là Lâm Tam Quân. Mắt bà cụ đỏ lên, đừng nhìn đứa nhỏ này không biết nói chuyện, nhưng rất tinh tế.
Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân thấy thế, nghĩ nghĩ, cũng gắp cho bà Cát một gắp. Chị nói rồi, bà Cát đối tốt với bọn họ, nấu cơm giặt giũ cho họ, bọn họ không thể ăn một mình.
Ba đứa bé trai không có cha mẹ, một cụ già không có con cái, bọn họ bởi vì ngoài ý muốn mà ở cùng nhau, nhưng bầu không khí lại hòa hợp khó hiểu.
Ăn xong mì sợi, vẫn chưa đến lúc làm việc, Lâm Đại Quân mang theo em trai đến nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu “Chị...'
"Chỉ..."
Bọn hắn còn chưa vào sân, giọng nói lớn đã truyền vào nhà. Lâm Đại Quân cùng Lâm Tam Quân cõng gùi, Lâm Tứ Quân đi tay không. Lâm Đại Quân: "Chị, bọn em đang buồn tuần này không thể đi huyện thành đây, đây là khoai mấy ngày nay bọn em đào, còn có đòng dòng bọn em đi mót, chị mang về huyện thành đi." Sau đó đổi thịt, đổi bột mì ăn cho bọn họ.
Lâm Y Y hiện tại cũng có chút hiểu rõ với mấy đứa này, ba con sói con này lúc nhỏ ngốc bạch ngọt. Lâm Y Y: "Mấy đứa giữ lại ăn, để bà Cát làm cho, bồi bổ thân thể."
Lâm Đại Quân: "Bọn em có giữ lại, lúc bọn em đào sơn dược, đi với bà Cát nữa, hai ngày này bà Cát cũng đào cùng bọn em."
Lâm Tứ Quân: "Hôm nay bà Cát làm mì thịt băm cho bọn em, là thịt với bột mì chị mang đến."
Lâm Y Y: "Ăn ngon không?"
Lâm Tứ Quân: "Rất ngon, em còn muốn ăn mỗi ngày."
Lâm Y Y cười khẽ: "Được rồi, lần sau phát thịt phải chờ tháng sau, tháng sau chị nhận thịt, lại cho mấy đứa ăn."
Lâm Tứ Quân: “Chị đừng quên nha."
Lâm Y Y: "Ừ, sẽ không."
Nói chuyện với mấy đứa em một lúc, bọn họ đến giờ làm việc, Lâm Y Y và Tiêu Vũ cũng đến giờ phải đi, bọn họ không định ở nhà họ Tiêu qua đêm. Lúc đến mang theo đồ, lúc đi cũng mang theo đồ. Đám Lâm Đại Quân hai ngày này đào khoai có hơn mười cân, thêm đòng đòng, để một chỗ phải gần 20 cân. Nhà họ Tiêu cũng muốn cho đòng đòng, nhưng Lâm Y Y không muốn.
Về đến huyện thành, cũng gần hai giờ. Bọn họ vừa đạp xe đến cổng, bà nội Vương đã từ trong nhà chạy ra: "Nhất Nhất, Nhất Nhất...
Tiêu Vũ mang theo Lâm Ngũ Đệ vào sân, Lâm Y Y đứng ở cửa: "Bà nội Vương." Bà nội Vương nói: "Cháu biết không? Có phải cháu cho phu nhân cục trưởng kia, cái người tên Thôi Bình rau giá không?" Lớn nhỏ đều là một vùng, mặc dù xưởng sắt thép không phải một đơn vị với cục công an, nhưng vì mọi người ở lâu nên đều biết.
Lâm Y Y gật gật đầu.
Bà nội Vương: "Ai nha, đứa nhỏ ngốc này, cũng không nên lại cho cô ta rau giá, cháu biết cô ta dùng rau giá đi làm gì không? Đi bán lấy tiên đó."
Lâm Y Y sợ ngây người. Tỉ mỉ nghĩ lại, hoàn toàn có khả năng, không phải Thôi Bình chỉ một lần hỏi cô ngâm năm cân đậu nành làm gì? Ngâm tốt có thể có 20 cân giá. Chỉ là phu nhân cục trưởng như Thôi Bình, cũng không nên vậy đi.
Bà nội Vương nói: "Cháu không biết đâu, hôm nay bà đến chỗ cháu nhà họ Vương mua thức ăn, đụng phải đồng chí cũ cạnh nhà cũ trước kia, người ta nói rau giá chỗ Tiểu Vương 2 đồng một cân, chỗ Thôi Bình rau giá một đồng tám một cân.
Lâm Y Y tính một cái, 1. 8 một cân rau giá, 20 cân có thể bán 36 đồng, tiền vốn 5 cân đậu nành mới 25 đồng, có thể kiếm 11 đồng, cũng chớ xem thường 11 đồng, đó là một tháng tiên lương một cộng tác viên, cũng là số tiền người nông dân kiếm một năm.
Chuyện Lâm Y Y biết trông giá, người khác có thể không biết, nhưng bà nội Vương ngay tại sát vách, thỉnh thoảng sẽ tới đi lại, lúc Thôi Bình cầm rau giá bà cũng nhìn thấy, cho nên bà biết rau giá của Thôi Bình là Lâm Y Y cho. Nhưng liên quan tới rau giá của anh Vương, bà lại không nghĩ nhiều.
Bà nội Vương cũng nghĩ qua mình mua chút đậu xanh đậu nành rồi nhờ Lâm Y Y giúp, ai cũng biết, đậu này nhất định là nhiều rau giá, nhưng là... Anh Vương bên kia không bán đậu xanh đậu nành, đều để lại mình trông giá. Cho nên, bà nội Vương đành từ bỏ.
Lâm Y Y nói: "Cháu đã biết, tạ ơn bà nội Vương. Đúng rồi, cháu mang đòng đòng từ nông thôn đến, là em trai cháu mót dưới ruộng, bà lấy vê nếm thử, mùi vị không tệ, thơm mùi ngô đấy."
Lâm Y Y trở về nhà, lấy ra chừng một cân đòng đòng.
Bà nội Vương nhận: "Cảm ơn Nhất Nhất nha."
Lâm Y Y đưa bà đến cổng, quay đầu liên nói chuyện này cho Tiêu Vũ: "Đây đã là lần thứ ba em cho chị ta rau giá, còn lại hai cân chưa lên, nếu chị ta thật đi bán, năm cân đậu nành nửa tháng đã có thể bán đi, nửa tháng kiếm 11 đồng, còn là kiếm không."
Tiêu Vũ: "Vậy lần sau chị ta tới, trực tiếp từ chối."
Lâm Y Y: "Nhất định, em đáp ứng anh Vương sẽ không lại trồng giá bán, vấn đề Thôi Bình này nếu để anh Vương hiểu lầm sẽ không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận