Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 116 Khó xử

Chương 116 Khó xửChương 116 Khó xử
Tiêu Vũ không nói gì cũng đi theo Lâm Y Y.
Lâm Y Y ngồi ở bên cạnh bếp nhỏ, cúi thấp đầu.
Tiêu Vũ đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, cũng không biết phải an ủi cô thế nào, an ủi con gái cũng chưa từng có. Nhưng anh vẫn nói: "Qua hai ngày nữa anh đi làm, tới lúc đó anh sẽ mua cho em một bình sữa lúa mạch có được không?”
Lâm Y Y cũng không có ý kiến gì nói: "Mà chị dâu muốn lấy thì làm sao bây giờ? Nếu như không cho thì chẳng phải em giật đồ ăn với cháu trai? Vì sao đồ của chồng em lấy được mà em không thể ăn cơ chứ? Nếu như em ăn thì chính là giật đồ ăn với đứa nhỏ rồi còn gì?"
Tiêu Vũ bị ba chữ chồng của em chọc cười: "Cho em ăn, thì em cứ giấu mà ăn." Cũng không phải Tiêu Vũ thờ ơ với cháu trai, từ lúc cháu trai sinh ra tới bây giờ, vào hai năm trước anh cũng chỉ mới gặp qua một lần, muốn nói tới tình cảm thì hoàn toàn không có tình cảm gì. Anh là một chàng trai hai mươi hai tuổi, còn mới cưới vợ thì sao có thể đổi được tình cảm với cháu trai chỉ gặp qua một lần cơ chứ? Tình cảm giữa bọn họ mới chính là huyết thống. Cho nên, anh cũng không cho rằng vật anh mua được thì nhất định phải cho cháu trai ăn, nếu cháu trai muốn ăn thì không phải nên là trách nhiệm của cha ruột nó sao?
Lâm Y Y: "Nhưng mà em sợ, ngay cả ăn cũng phải lén lút mà ăn... Còn không bằng lúc em chưa lấy chồng."
Tiêu Vũ im lặng.
Lâm Y Y lại làm bộ yếu ớt nói: "E... Nếu anh có thể mua được sữa lúa mạch thì dùng tiên thù lao của em mua đi."
Tiêu Vũ: ”...'
Lâm Y Y: "Em dùng tiên thù lao của mình mua chắc cũng không sao nhỉ? Dùng tiên của anh mua thì em sợ, sợ tất cả mọi người nói em đoạt đồ ăn của đứa nhỏ."
Tiêu Vũ: "... Anh sẽ giải quyết."
Một lát sau, máu lợn rừng cũng đông lại, nói cách khác nó cũng biến thành huyết, Tần Hương Cúc nói Tiêu Vũ đưa cho Tiêu Linh và bà ngoại một ít thịt heo và huyết heo.
Không khí nhà họ Tiêu vẫn tiếp tục tới khi Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân trở vê. Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân vừa tới cổng đã kêu lên: "Chị ơi, chúng em về rồi."
Lâm Y Y nói: "Ở chỗ này, các em tới đi. Đại Quân, Tam Quân, các em đổi cái gì rồi?"
Lâm Đại Quân nói: “Chị, chị nhìn này." Cậu ta nói xong thì đưa vật lên cho Lâm Y Y xem.
Đồ vật Lâm Y Y đổi đều là lương thực, ba ký thịt heo rừng đổi được thành mười ký lương thực.
Nhưng cũng làm cho Lâm Y Y vui mừng chính là Lâm Đại Quân còn cam về không ít gừng rừng.
Lâm Y Y hỏi: "Đây là bác sĩ Lâm cho hả?”
Lâm Đại Quân nói: "Cũng không phải, bác sĩ Lâm hỏi chúng em thịt ở đâu ra, em lập tức nói chuyện anh rể săn lợn rừng ra, bác sĩ Lâm biết chị dùng xương nấu canh cho nên cho em gừng rừng về, nói dùng để nấu canh sẽ uống rất ngon, còn hỏi em có hành hay không cũng nhổ thêm một ít hành cho em và Tam Quân đem về."
Hành được nhổ cũng không ít, nhưng thời tiết này hành cất giữ cũng rất dễ hư.
Lâm Y Y nói: "Biết rôi, các em đi nghỉ ngơi trước đi, chờ hầm canh xương xong sẽ cho các em uống thêm một chén, coi như thưởng cho các em."
Lâm Đại Quân: "Cảm ơn chị." Cậu ta nói xong thì lập tức ngồi xuống ở bên cạnh, Có gừng rừng và hành, Lâm Y Y đi vào phòng bếp cầm dao phay, cắt gừng ra thành miếng, bỏ vào trong nồi đất, sau đó rửa sạch hành, cắt phân đầu màu trắng thành khúc rồi cho luôn vào nồi, còn phần lá xanh biếc thì chờ hâm xong xương thì rồi thả sau, không thì nó sẽ biến thành màu vang mất.
Nhưng bên này giữa cô và nhà họ Tiêu lại giống như hơi rõ ràng ve nhau.
Bên nhà họ Tiêu, bởi vì Lâm Y Y đột nhiên đi khỏi, Tê Cần Thái bị mất mặt, chị ta đỏ mắt đồ vật Tiêu Vũ đổi được nhưng cũng không thể lấy đi, dù sao trước đó cũng đã nói, đây là đồ của phòng thứ hai.
Cũng bởi vì việc này mà Tần Hương Cúc cảm thấy khó xử, bà cảm thấy ánh mắt con dâu cả thật là hẹp, lúc đầu mọi người thấy đồ đều vui sướng, lần này hay rồi, bởi vì một câu của chị ta mà bầu không khí đều bị hỏng luôn. Bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lời nói của con dâu cả không tốt.
Nhưng con trai thứ hai cũng đã an ủi con dâu, chắc chắn không có chuyện gì dù sao cái này cũng không phải chuyện gì lớn.
Trong sân vẫn còn đặt đồ vật, Tân Hương Cúc về phòng bếp nấu đồ ăn, bà nội Tiêu cũng về nhà lại cất tấm vải, nhà họ Tiêu và Tiêu Đại Cương cũng như những người đàn ông khác của nhà họ Tiêu đều tiếp tục buộc dây thừng.
Te Cần Thái đều đang duỗi cổ muốn lấy những đồ vật khác, không chỉ có Te Cần Thái đang nhìn mà ngay cả Lương thị cũng đang nhìn, bởi vì đồ vật linh tinh bên trong vẫn còn không ít.
Đồng thời, các cô đang chờ, chờ xem những đồ vật này xử lý thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận