Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 57 Rời đi

Chương 57 Rời điChương 57 Rời đi
Lâm Y Y không phải thánh mẫu, tai hoạ Lâm Nhị Đệ này đi đối với cô chỉ có tốt, mà còn viết thư đoạn thân, còn 200 đồng cho cậu ta, tương lai dù Lâm Nhị Đệ trở về cũng không thể chỉ trích bọn cô không đúng.
Lúc này hàng xóm đều đã thức dậy, thấy đại đội trưởng tới nhà họ Lâm, bọn họ đều tò mò nhìn, nghe được cái gì đoạn thân, bọn họ lập tức tò mò.
"Đại Nha, sao Nhị Quân muốn đoạn thân với mấy đứa vậy?"
"Đại Nha, Nhị Quân đi huyện thành là chuyện gì thế?"
"Đại Nha...'
Lâm Y Y không trả lời, những chuyện này cô tin tưởng Lâm Đại Quân sau này, sẽ dẫn đầu mấy đứa em trả lời tốt.
Sau đó, đại đội trưởng mang theo Dương Quế Lan và người nhà họ Lâm đến hợp tác xã. Đại đội trưởng vẫn tìm chủ nhiệm Dương, cán bộ trong hợp tác xã không nhiêu, không phân chia cụ thể chức trách, ngoại trừ chủ tịch xã, chủ nhiệm như là quản gia, chuyện vụn vặt đều quản.
Nghe được ý đồ bọn họ đến, chủ nhiệm Dương có chút ngoài ý muốn: "Mấy người là muốn viết thư đoạn thân?”
Đại đội trưởng trả lời: "Đúng vậy, có gia đình kia có nguyện vọng là nhận nuôi Nhị Quân”
Dương Quế Lan giải thích: "La như vầy, cái này nói là nhận nuôi nhưng nó cũng gần giống với việc nhận con làm con thừa tự. Bên thông gia của ông nhà tôi không có con cái, trước kia đúng là có con trai nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bọn họ mới muốn nhận con trai làm con thừa tự để dưỡng già, bọn họ hy vọng đứa nhỏ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với người nhà mẹ đẻ, cũng sợ sau khi nuôi lớn đứa nhỏ thì nó lại vê lại người nhà bên đó."
Thật ra chuyện mà Dương Quế Lan nói thì tất cả mọi người đều hiểu được. Tuy chuyện nhận con nuôi thường xuất hiện giữa thân thích với nhau nhiều hơn, giữa thân thích với nhau nhận đứa nhỏ của đối phương làm con thì bình thường cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, cho dù đứa con không phải con ruột của bọn họ thì cũng đều là thân thích với nhau. Đã là họ hàng với nhau thì cứ coi như là thân thích hết đi. Cho nên việc nhận con nuôi xong còn phải cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, loại chuyện như này rất ít xuất hiện ở nông thôn, nhưng chuyện này cũng không phải là hiếm.
Chủ nhiệm Dương vẫn có thể hiểu được: "Vậy được, sau khi bên này viết thư đoạn tuyệt quan hệ xong thì cùng nhau ký tên, đại đội trưởng và người trung gian sẽ đứng ra đảm bảo, sau đó tôi cũng sẽ ký tên cho các người."
Lâm Y Y nói: "Xin chào chủ nhiệm, ông có thể đóng dấu mộc của xã được không?"
Chủ nhiệm Dương nhìn thấy một đứa nhỏ dù mặc quần áo chắp vá đủ chỗ nhưng lại rất sạch sẽ, dù cả người hơi gầy gò, vóc dáng còn nhỏ nhắn nhưng khuôn mặt rất sáng sủa, một đứa nhỏ như vậy rất dễ khiến người ta thích: "Tại sao cháu lại muốn đóng con dấu?" Ông ta biết đây là chị cả của Lâm Nhị Quân, một cô nhóc vì muốn giữ lại em trai mà không tiếc mình đập đầu vào tường tự sát, thật sự là một cô gái vừa dũng cảm vừa tốt bụng.
Lâm Y Y nói: "Bởi vì đóng con dấu xong sẽ đại biểu cho công xã, chỉ có như vậy gia đình kia sẽ càng đối xử tốt với Nhị Quân, công xã cũng chính là tín ngưỡng cho dân chúng chúng tôi. Chỉ là... Chỉ là chủ tịch là mặt trời của chúng tôi, công xã lại là ánh nắng của chúng tôi, mặt trời và ánh nắng cùng chiếu lên mặt đất." Lâm Y Y nói tới đây thì nhìn qua chủ nhiệm Dương nở nụ cười xấu hổ. Không thể không nói, chỉ là đứa nhỏ vừa mới mười lăm tuổi nhưng cười lên rất cuốn hút. Hơn nữa, tất cả mọi người đều là người bình thường, người bình thường thì sẽ không có được đôi mắt nghiêm túc như vậy, có thể nhìn ra được tuy thân thể này chỉ mới mười lăm tuổi nhưng linh hồn bên trong đã được hai mươi tám. Lại thêm một bước nữa, chính là dùng trăm nghìn lời nói nịnh nọt.
Chủ nhiệm Dương nghe xong vô cùng vui vẻ: "Ôi, cô gái nhỏ này nói câu này thật là dễ nghe, chủ tịch chính là mặt trời, những cán bộ nhưng chúng ta chính là ánh nắng, cô gái nhỏ được đi học à?" Mặc dỳ nói như vậy nhưng động tác trong tay chủ nhiệm Dương vẫn không dừng lại, ông ta trực tiếp gõ một tờ danh sách. Những chuyện như này đều là chuyện nhỏ, đều là việc vặt, lúc ông ta gõ điều khoản thì đã trực tiếp tự mình làm chủ, bởi vì chuyện này người trong cuộc đều đồng ý cả rồi.
Lâm Y Y nói: "Tháng chín sẽ vào học cấp hai.' Tiếp theo, cô lại hơi thất vọng nói: "Nhưng trong nhà không có tiền, có lẽ không thể đi học được. Trước mấy ngày, tôi nghe em trai nói là trên huyện có bán máu, máu rất đáng tiền, cháu cũng đã đi bán máu được hơn ba mươi đồng, kết quả lúc về mơ mơ hồ hồ nên tiên cũng mất luôn."
Chủ nhiệm Dương giật nảy mình, bán máu? Ông ấy lập tức chặn lại nói: "Ông Lâm à, bên này không còn chuyện gì, các ông có thể về trước, đột nhiên tôi nhớ mình còn chút chuyện phải làm."
Đại đội trưởng: "Ôi, cảm ơn chủ nhiệm Dương."
Đại đội trưởng dẫn theo mọi người rời đi. Ra khỏi công xã, Dương Quế Lan và Lâm Nhị Quân cùng đi lên huyện, những người còn lại thì về lại trong xóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận