Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 179 Chị ơi...

Chương 179 Chị ơi...Chương 179 Chị ơi...
Lâm Y Y: "Sao đi ra ngoài làm việc thế? Trước đó anh ấy cũng không có nói cho tôi biết."
Cảnh sát: "Chuyện rất bận bịu, cục trưởng Dương cũng đi qua đó...' Cảnh sát nhìn trái phải một hồi, sau đó ghé sát vào Lâm Y Y nói,'Là tin tức vê bọn buôn người, hôm nay chúng tôi bắt được một ổ buôn người, buổi chiều phó cục trưởng bọn họ dựa theo manh mối bọn buôn người cung cấp rời đi rồi." Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không nói, nhưng là người nhà công an ngược lại không sao cả, hơn nữa đây cũng không phải cơ mật gì,'Nếu thuận lợi, phỏng chừng một tuần có thể trở lại, nếu không thuận lợi, đoán là còn cần không ít thời gian. Bản thân chị dâu cũng phải chú ý, mùa này, bọn buôn người đều dùng miếng ăn để gạt người ta... Với lại cô nhìn người đang khóc bên kia kìa, thằng nhóc trong nhà bị bán, là bị chú nhỏ bán đi, bây giờ chú nhỏ đã bị chúng tôi bắt, nhưng đứa nhỏ đã bị đưa đi, cho nên chị gái này cứ khóc suốt, nhưng mặc kệ chị ta khóc thế nào, chúng tôi cũng không có cách nào, điều chúng tôi có thể làm chính là dốc hết sức đi tìm."
Lâm Y Y quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên đất ở cửa cục công an, trong lòng đồng cảm, đứa nhỏ bị lừa bán, cha mẹ phải thương tâm cỡ nào, tựa như cô đột nhiên đi vào nơi này, cũng không biết thế giới ban đầu ra sao, là Đại Nha thay thế cô hay là? Cũng mặc kệ thế nào, cha mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại bà ngoại cô, cũng chắc chắn đều thương tâm. Lâm Y Y thu hồi tâm tư, không thèm nghĩ những điều vô ích đó nữa, cho dù cô nghĩ thế nào, đều không thay đổi được sự thật.
Lâm Y Y: "Tôi hiểu rồi, cám ơn vị đồng chí này, tôi về trước đây."
Cảnh sát nam: "Chị dâu đi thong thả, phó cục trưởng không ở đây, chị dâu phải tự mình chăm sóc bản thân." Anh ấy còn phải đến nhà cục trưởng Dương một chuyến.
Lâm YY: 'Vâng.'
Lâm Y Y đi tới cửa, gặp Thôi Bình, từ sau vụ mầm đâu, cô không còn gặp Thôi Bình nữa, thật không ngờ bây giờ đụng phải, phỏng chừng chị ấy cũng tới hỏi người. Gặp được, dù sao cũng không thể không chào hỏi, Lâm Y Y khách khách khí khí nói: "Chị Bình."
Thôi Bình gặp Lâm Y Y cũng có hơi xấu hổ, bởi vì Lâm Y Y trả đậu tương về vào tối hôm đó, ông Dương nhà bọn họ tan tâm về nhà liên nói với anh ấy chuyện này, nói rằng Tiêu Vũ có nhắc đến với anh ấy, tuy rằng là trêu ghẹo, nhưng ông Dương cảm thấy chuyện này của Thôi Bình mất mặt, bảo chị ấy đừng đi đánh chủ ý lên nhà người ta, vậy thì không, chị ấy dứt khoát không tới cửa nữa. Thôi Bình: "Em gái Nhất Nhất, em đến tìm phó cục trưởng Tiêu hả?"
Lâm Y Y: "Cũng không phải, đồng chí bên trong nói, anh ấy và cục trưởng Dương đi công tác.
Thôi Bình: "Đi công tác? Chị cũng thấy lão Dương vẫn không về nhà, lại đây hỏi một chút, lão Dương đi công tác cũng không nói với chị, thế không phải làm người lo lắng sao?"
Lúc này cảnh sát nam đi ra, vừa giải thích mọi chuyện. Lâm Y Y: "Chị Bình, em phải đi về trước."
Thôi Bình: “Ai, được." Thật ra chị ấy cũng muốn trở vê, nhưng chị ấy không muốn đi cùng với Lâm Y Y, cảm thấy thật mất mặt xấu hổ.
Về đến nhà Lâm Y Y nhìn thấy đồ ăn đầy bàn nhưng không vui vẻ gì. Buổi tối chỉ có hai người Lâm Y Y và Lâm Ngũ Đệ, có lẽ là bởi vì bị sự kiện bọn buôn người hôm nay ảnh hưởng, Lâm YY luôn ngủ không được, lòng cô nghi thần nghỉ quỷ, dù sao vẫn cảm thấy không có người đàn ông ở bên rất không an toàn, hơn nữa trong nhà còn có một đứa con nít hai tuổi, Tiêu Vũ vừa đi, ngay cả người xách nước cũng không có.
Lâm Y Y lo lắng đề phòng một buổi tối, đến rạng sáng hơn ba giờ mới ngủ, thế cho nên ngày hôm sau không thức nổi.
Mọi hôm Lâm Ngũ Đệ đều bị chị đánh thức, hôm nay Lâm Ngũ Đệ bị đói bụng tỉnh, chị cậu cũng không có gọi cậu. Lâm Ngũ Đệ mở to mắt, có chút mê mang trợn tròn mắt nằm trong chốc lát, sau đó chui ra từ trong ổ chăn, cậu muốn mở miệng kêu chị, nhưng phát hiện có người ngủ bên cạnh, cậu quay đầu lại nhìn, thấy chị cậu thế mà còn đang ngủ.
Tròng mắt Lâm Ngũ Đệ đảo vòng, sau đó xốc chăn lên đi đến đuôi giường. Cậu ngồi ở trên chăn, cởi áo lót nhỏ của mình, để thân trân mặc áo bông của mình. Bình thường khi Lâm Ngũ Đệ ngủ đều mặc áo lót nhỏ và quần đùi nhỏ rách bươm, áo lót là mặc lại của các anh trai, quần đùi nhỏ là đồ mới. Đợi đến khi cậu rời giường, Lâm Y Y sẽ thay áo bông quần bông dày cho cậu, bởi vì nếu mặc áo bông quần bông dày ngủ, đợi ngày hôm sau thức dậy, nếu không thêm quần áo, con nít sẽ bị cảm. Nhưng mùa này, nếu thêm quần áo nữa thì nhiều lắm.
Lâm Ngũ Đệ lăn qua lăn lại trong chốc lát, phát hiện mình không mặc được quần áo, cậu liên ném quần áo qua một bên, sau đó tự mình bò xuống giường. Giường không cao, hơn nữa trẻ con đều trượt xuống, cho nên Lâm Ngũ Đệ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Xuống giường, cậu lắc lư chân ngắn nhỏ đi ra cửa, với tay, không với tới khóa, Lâm Ngũ Đệ hung hăng liếc nhìn khóa một cái, sau đó rụt thân thể, dù sao cũng là giữa tháng 11, độ ấm trung bình một ngày cũng chỉ đến 10 độ, cao nhất vừa mới 17 độ, nhưng đây là độ ấm vào giữa trưa mới có, buổi sáng thức dậy chắc chắn là dưới 10 độ, mặc áo lót và quân đùi nhỏ đương nhiên lạnh.
Lúc sau lạnh Lâm Ngũ Đệ đã muốn lên giường, nhưng xuống giường thì dễ lên giường lại khó.
Lâm Ngũ Đệ cố gắng mấy lần, cũng không lên giường được, hai cẳng chân nhỏ lạnh đến run run... Cậu không còn cách nào, cuối cùng nhớ tới chị còn ở trên giường, vì thế, cậu chạy chậm đến đầu giường: "Chị ơi... Chị ơi..." Tay nhỏ bé của cậu vói vào trong ổ chăn, lôi kéo tay Lâm Y Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận