Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 319 Đạo lý

Chương 319 Đạo lýChương 319 Đạo lý
Căn nhà đó của bọn họ không có đồ gì, chỉ một cái giường với một tấm chăn, tủ quần áo bàn học đều dọn đến thị trấn, cho nên dọn cái giường này dọn cũng rất nhanh. Mấy thứ này Tiêu Võ và Tiêu Tân cùng nhau giúp đỡ Tiêu Vũ dọn, Lâm Y Y thì không có tham gia, cô vào nhà mới, bên trong cũng không cần quét tước vệ sinh, đều đã sạch sẽ. Vì thế cô lại trở về tìm Tân Hương Cúc: "Mẹ, bàn ăn, ghế, tủ chén, tủ quân áo, mấy thứ này trong thôn chúng ta có người làm không?”
Tần Hương Cúc nói: "Chỗ chúng ta không có thợ mộc, phải đến đại đội sản xuất Thượng Gia 0a.
Lâm Y Y vừa nghe, vậy các em trai nhà họ Lâm tìm nơi ở của thợ mộc đó ở đâu thế? Cô nghĩ, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, hẳn là cùng một người. Cô từng thấy bàn học với tủ bát của bên Đại Quân, làm rất cẩn thận,'Mẹ, con muốn tìm thợ mộc làm một vài món đồ, con vẽ tranh, có thể nhờ mẹ tìm thợ mộc bên đó làm giúp một chút không?"
Tần Hương Cúc: "Này có gì không thể chứ? Con vẽ tranh xong, ngày mai mẹ phải đi Thượng Gia Oa tìm thợ mộc.
Lâm Y Y lập tức lấy cây bút từ trong túi giải phóng, bỏ bút trong túi luôn là thói quen của cô, cô bắt đầu vẽ, đều là bức tranh đơn giản, dù sao chỉ là kiểu dáng với dài ngắn thôi, thợ mộc thấy hiểu là được. Chờ sau khi cô vẽ tranh xong, đưa tờ giấy cho Tan Hương Cúc: "Mẹ, chỉ thế thôi, tổng cộng mười cái ghế dài, một cái bàn ăn hình tròn, hai cái bàn học, hai cái ghế dựa, một tủ chén, hai tủ quân áo, một cái mới, còn có một cái nôi..." Trừ mấy cái đó ra, còn có tủ giày, tủ chứa đồ linh tinh,'Mẹ, đồ đạc có thể để đối phương làm từ từ."
Tần Hương Cúc nhìn thấy cô còn chuẩn bị nôi, đôi mắt sáng lên, đây là tiết tấu sắp sinh đứa nhỏ sao: "Các con muốn chuẩn bị sinh đứa nhỏ hả?"
Đương nhiên Lâm Y Y không phải chuẩn bị sinh con, cô chuẩn bị 19 tuổi bắt đầu mang thai, khoảng chừng 20 tuổi thì sinh, cũng là khoảng chừng 2 năm nữa, cho nên chuẩn bị nôi sớm một chút, để tránh đến lúc cần thì gỗ không đủ bóng loáng, để hai năm thì gỗ không còn mùi vị gì, gỗ cũng khẳng định sẽ bóng loáng, như vậy con mình ngủ cũng sẽ không bị đả thương tới chỗ nào.
Thế nhưng, cô không thể nói như vậy với Tân Hương Cúc.
Cô nói: "Sang năm con 18, con dự định chờ sang năm lãnh giấy hôn thú liên bắt đầu chuẩn bị sinh con, cho nên trước tiên chuẩn bị nôi, nôi mới thì có mùi vị quá nặng, đứa nhỏ ngủ khẳng định không thoải mái."
Bây giờ là tháng 8, đến sang năm cũng là nửa năm, Tần Hương Cúc không đến nỗi nửa năm cũng không thể đợi, bà đã đợi nhiều năm như vậy, nửa năm tính là gì? Hơn nữa con dâu nói chờ đến khi 18 tuổi lãnh giấy hôn thú lại chuẩn bị sinh con, thật ra cũng có chút đạo lý. Tuy rằng bên trong thôn của bọn họ không đề cập đến giấy hôn thú, bọn họ nói giấy kết hôn chính là phô trương, thế nhưng con trai là cục phó, con dâu lại là người đọc sách, giấy hôn thú này thật sự nên lĩnh chứng.
Tần Hương Cúc thu hồi những bản vẽ này, muốn làm cho con trai mình một ít gia cụ mới, nghĩ sau này khi cháu trai bảo bối sinh ra, tâm tình của bà không thể tốt hơn.
Lâm Y Y nhân cơ hội bát quái một hồi: "Mẹ, trước kia khi ở thị trấn, không phải nói trước tiên mọi người ứng ra 60 đồng tiền sao? Làm sao hiện tại lại thay đổi?" Lâm Y Y nhỏ giọng hỏi.
Nói tới chuyện này, Tần Hương Cúc hít vào một hơi: "Đi, mẹ với con vừa đi vừa nói."
Lâm Y Y: "Dạ." Điều này không khỏi làm cô nhớ tới mẹ mình, trước đây cô và mẹ ăn cơm xong thì đều sẽ đi tản bộ, sau đó mẹ cô sẽ nói nhiêu chuyện bát quái với cô, nói ve chuyện trong tiểu khu, nói chuyện của bạn bè thân thiết, thật ra mẹ cô rất yêu thích nói chuyện bát quái, có điều mẹ cô cũng hay nói chuyện cùng với cha cô một chút.
Hai người đi về phía căn phòng, Tần Hương Cúc nói: "Ngày đó quay về, vào buổi tối, cha mẹ và ông bà nội nói tới chuyện này, ông nội con cũng nói giống như thằng hai, ông nói con cái đều đã lớn rồi, chúng ta cũng đã già, cần gì phải suy nghĩ đến chuyện chúng ta chết mà không chừa tiền bạc lại cho chúng nó? Hiện tại chúng ta ra tiên, sau đó mỗi khi chúng nó không có tiền thì chúng ta lại ra tiền, chúng ta làm gì có nhiều đồng tiên như vậy? Không thể tạo thành thói quen. Lúc trước thằng ba sinh con không có tiên, vậy thì không có biện pháp, nhưng chuyện phòng ốc lần này tuyệt đối không thể giúp, bản lĩnh lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu."
Lâm Y Y cảm thấy ông nội Tiêu thật là một người rõ ràng, cô nói: "Mẹ nói rất có đạo lý, lớn tuổi, nên có tiền phòng thân bên người, nói lời khó nghe, sau này lỡ như phải cần dùng đến tiền, trên người mình không có tiền thì phải hỏi con cái, nếu con cái đưa cho thì dễ bàn, lỡ như không cho thì sao đây? Lớn tuổi rồi mà còn phải xem sắc mặt của con cái, thật khổ sở." Đạo lý này đương nhiên không phải Lâm Y Y nói, là mẹ cô nói. Mẹ cô nói, Lâm Y Y có công việc của mình, có nhà, có xe, cũng có tài khoản tiết kiệm, sau này kết hôn bọn họ sẽ không trợ giúp, tuy rằng chỉ có một đứa con gái, tiền sau này cũng cho cô, thế nhưng đó là chuyện khi bọn họ trăm tuổi, nếu bây giờ cho mà sau đó cần dùng gấp nhưng lại không có tiền, những ngày tháng này sẽ không dễ chịu, đòi tiền con gái, tiền không có trong túi tiền của mình thì không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận