Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 332 Canh ga 2

Chuong 332 Canh ga 2Chuong 332 Canh ga 2
Lâm Y Y: "Em trai con bọn họ mang đến, đem hai con gà mái lại đây, một con con nuôi đẻ trứng, còn một con buổi tối ăn, vừa vặn bọn họ đều ở đây, làm bồi bổ thân thể bọn họ."
Tần Hương Cúc: "Cũng là các em trai con hiểu chuyện." Mấy em trai nhà họ Lâm thật sự hiểu chuyện, mỗi tháng đi thị trấn tặng trứng gà cho con dâu không nói, còn có thể đưa củi cho con dâu, ngay cả con cái hiếu thảo với cha mẹ, cũng chỉ như thế.
Lâm Y Y nói: "Con nít không được khen, mẹ cũng đừng khen bọn nó.' Tuy rằng nói như thế nhưng trong giọng nói của Lâm Y Y cũng tràn đầy kiêu ngạo. Cô là con gái một, có lẽ không thích chị gái hay em gái, nhưng thật ra rất thích em trai và anh trai, xem nhiều tiểu thuyết rồi, em trai hoặc anh trai trong tiểu thuyết, đều khiến chị gái kiêu căng, em gái khoác lác.
Lâm Y Y vừa đến trong nhà, lại đi hái hành lá và rau hẹ, hai cây này trồng ở góc viện.
Khi bắt đầu hâm canh gà, Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân khiêng một bó củi đến, anh em nhìn long gà trong viện, trợn tròn mắt.
Lâm Tứ Quân vội vàng nói: "Buổi tối uống canh gà, chị nấu canh cho chúng ta."
Lâm Đại Quân nuốt nước miếng: "Mình còn chưa từng uống canh gà."
Lâm Y Y từ khi xuyên qua đến nay đã làm thịt heo, xương sườn, thịt kho tàu, nhưng đúng là chưa từng nấu canh gà. Lâm Y Y: "Buổi tối ăn nhiều một chút."
Lâm Đại Quân: “Dạ.”
Giết gà nhổ lông dùng rất nhiều nước, Tiêu vũ lại đi nấu nước, Lâm Y Y mua một gói nguyên liệu từ hệ thống thương thành, đổ toàn bộ vào.
Thật ra hầm canh gà tiện hơn hầm canh xương, bởi vì nấu canh xương 2 tiếng mới có thể mềm, hầm canh gà nửa giờ đã mềm.
Đến năm giờ, nấu xong cơm chiều. Canh gà hầm khoai tây, trứng xào đậu tương, rau hẹ, vỗ dưa hấu xanh, rau hẹ xào máu gà. Lâm Y Y câm một chén trứng gà xào rau hẹ với canh gà cho trưởng bối nhà họ Tiêu, không có đưa sang nhà anh cả với nhà chú ba, nhưng cô để Tiểu Cát Tường ăn cơm ở đây. Ban đầu Tiểu Cát Tường chơi ở đây, tới giờ cơm đương nhiên kêu cậu ăn cơm.
Chẳng qua, Tiêu Thụy và Tiêu Châu đến đây.
Hai đứa nhỏ tan học ở nhà trẻ, quay về nhà họ Tiêu sẽ đi ngang qua nhà Lâm Y Y, nhìn vào cửa viện, lại có trẻ con đang chơi đùa, cứ tới đây chơi.
Tiêu Thụy, Tiêu Châu: "Thim hai.”
Lâm Ngũ Đệ: "Tiểu Thụy, Tiểu Châu, mau tới chơi."
Tiêu Thụy và Tiêu Châu vội vàng đi qua.
Hai đứa nhỏ rất thân với Lâm Y Y, trên người bọn họ đeo túi giải phóng Lâm Y Y tặng, là người cầm đầu của tất cả đồng bọn nhỏ ở trong nhà trẻ.
Lâm Y Y: "Đừng chơi nữa, rửa tay ăn cơm."
Lâm Ngũ Đệ: 'Ăn cơm."
Vừa nghe đến ăn cơm, Tiêu Thụy nói: "Thím hai, chúng cháu về nhà, ăn cơm xong lại đến chơi.
Cậu là đứa nhỏ hiểu chuyện. Thật ra phần lớn Tiêu Thụy và Tiêu Châu đều do bà nội Tiêu trông, bởi vì Tê Cẩn Thái muốn làm việc, không chăm sóc đứa nhỏ được. Cũng chính vì nạn đói hai năm đó, không cần làm việc, cho nên chị ta mới trông, nhưng lúc đó con còn nhỏ, không nhớ chuyện. Bây giờ đứa nhỏ sáu bảy tuổi bắt đầu ghi nhớ, tính cách đã chậm rãi hình thành, cho nên không thể không nói, bà nội Tiêu dạy bọn họ rất khá.
Lâm Y Y: "Ở nhà thím hai ăn đi, cùng Tiểu Cát Tường, hôm nay cậu các cháu Tiểu Ngũ ở đây, coi như ăn cùng cậu Tiểu Ngũ của các cháu."
Tiêu Châu trước sau như một nghe theo em trai, cô bé nhìn về phía Tiêu Thụy.
Tiêu Thụy do dự không thôi, cậu muốn ăn ở đây, thật ra không phải bởi vì vấn đề đồ ăn ngon hay không, mà là con nít ấy, vô cùng thích náo nhiệt.
Lâm Y Y đi qua, bế người lên: "Nào, đi rửa tay thôi." Không nói tới chuyện cô không có mâu thuẫn gì nhiều với Tề Cần Thái, cho dù có cũng không tới mức keo kiệt miếng cơm với đứa nhỏ, huống chi đứa nhỏ còn rất hiểu lễ phép.
Người lớn có mâu thuẫn cũng không nên liên lụy tới bọn nhỏ, cái này là mẹ của cô dạy cho cô, cô vẫn nhớ rất rõ.
Tiêu Thụy hơi ngượng ngùng cười. Cậu thích thím hai nhất, lúc thím hai ôm cậu, cậu có thể ngửi thấy mùi thơm trên người thím ấy không hề giống mẹ cậu, trên người toàn mùi hôi.
Sau khi rửa tay xong, Lâm Y Y nói với Tiêu Vũ: "Anh nói với anh cả một tiếng là Tiểu Thụy, Tiểu Châu sẽ ở nhà chúng ta ăn cơm, kẻo bọn họ không về lại khiến hai người lo lắng."
Tiêu Vũ: "Ừm."
Lúc này vẫn còn sớm, Tiêu Thụy và Tiêu Châu vẫn chưa về nhà, trái lại phòng lớn cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng là đứa nhỏ đang chơi ở đâu đó. Nhìn thấy Tiêu Vũ đi tới, Tiêu Võ lập tức nói: "Chú hai về rồi à? Mẹ nói bên chú chuẩn bị sẽ ở lại trong thôn rôi?" Chú hai xây nhà ở khiến anh ta hâm mộ không thôi, cũng cực kỳ kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không hề có đố ky.
Bạn cần đăng nhập để bình luận