Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 55 Vì tốt cho mọi người

Chương 55 Vì tốt cho mọi ngườiChương 55 Vì tốt cho mọi người
Lâm Tứ Quân: "Chị đến rồi, chị, mình em câu không được nhiều. Anh ba mang Ngũ đệ đi chơi, Ngũ đệ làm âm ï." Lúc cậu trông Ngũ đệ thì anh ba câu tôm không giỏi bằng cậu, cho nên để anh ba dỗ Ngũ đệ.
Lâm Y Y: "Tứ Quân thật ngoan, chúng ta câu thêm một lúc rồi vê." Cô nhìn trong gùi những người khác cũng không ít, mặc dù bây giờ có khoảng hai mươi người đến câu, nhưng vì chỗ này rộng lớn, tôm nhiều, cho nên hiện tại không nhìn ra cái gì. Nhưng Lâm Y Y khẳng định, chờ những người này mang tôm về nhà, ngày mai người đến câu sẽ càng nhiều.
Hôm nay vì lãng phí một chút thời gian, mà mùa hè trời tối muộn, cho nên bọn họ câu đến sáu giờ mới về nhà, sắp bảy giờ. Nhưng hôm nay không nhiêu bằng hôm qua, hôm qua hơn tám mươi cân, hôm nay chỉ có gần sáu mươi cân.
Cơm tối mà ăn tôm thì quá muộn nên Lâm Y Y nấu khoai lang, trứng gà cũng không làm bánh mà trực tiếp làm canh trứng, băm một ít thịt, cô không làm đồ ăn phức tạp, chỉ biết loại đơn giản nhất. Có điều, một miếng khoai lang một miếng canh trứng thịt băm mọi người cũng ăn say sưa ngon lành.
Ăn xong cơm, tất cả lại xử lý gần sáu mươi cân tôm, bóc vỏ được bảy cân thịt tôm, thêm mười cân trước đó, có mười cân cân.
Xử lý xong tôm, Lâm Y Y nói với Đại Quân: "Đại Quân, đêm em ngủ cùng Tam Quân và Tứ Quân, nói chuyện Nhị Quân hôm nay cho chúng, cũng để cho trong lòng chúng biết rõ. Ngày mai Nhị Quân phải đi rồi? Đêm nay để nó ngủ một mình một giường, có thể ngủ thoải mái một chút.
Trên thực tế Lâm Y Y nghĩ, cô làm chị không thể nói xấu Lâm Nhị Quân trước mặt Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân, như vậy Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân nhất định sẽ nghĩ nhiêu, mà cô cũng không muốn làm hỏng thanh danh của mình, để Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân cho là cô sẽ nói xấu em trai, nhưng cô biết Lâm Đại Quân chắc chắn sẽ nói, lấy chút tâm tư của Lâm Đại Quân với 200 đồng, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối nói Lâm Nhị Quân không tốt. Lâm Y Y thành công được như ý.
Lâm Nhị Quân đương nhiên không biết dự định của Lâm Y Y, dù có tâm tư nhưng cho tới nay cậu ta không nghĩ Lâm Y Y xấu, trong lòng cậu ta, chị là người rất dễ lợi dụng.
Ban đêm, dù trời nóng, nhất là phòng Lâm Y Y không có cửa sổ, nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt, bởi vì tên vong ân bội nghĩa Lâm Nhị Quân sắp rời khỏi nhà họ Lâm. Còn lại ba tên vong ân bội nghĩa còn lại chậm rãi giải quyết. Lâm Y Y ôm Lâm Ngũ Đệ đã ngủ hôn hai cái, thấy thế nào nhóc cũng thơm.
Có lẽ Lâm Ngũ Đệ mơ tới lão sói xám, đưa tay nhỏ đánh Lâm Y Y, miệng nhỏ cũng không nhàn rỗi: "Đánh... Đánh..." Bàn tay nho nhỏ đập vào mặt Lâm Y Y, không hề đau, giống như lông vũ cọ qua, mêm mại. Hiện tại Lâm Ngũ Đệ đã tắm sạch sẽ, nhớ lại lúc mình vừa xuyên đến, cả người nhóc vừa bẩn vừa khai mùi nước tiểu. Mà bây giờ, mặc dù trên người không thêm bao nhiêu thịt, nhưng một ngày ba bữa hết cháo lại thịt, roi trứng gà, cho nên sắc mặt rõ ràng đã khá nhiều.
Lâm Y Y đối với mấy đứa khác đều muốn làm sao sai bảo chúng, làm sao hố chúng, làm sao châm ngòi ly gián chúng, miễn cho tương lai chúng đoàn kết lại thì mình phiên phức lớn. Dù sao nếu là bốn thằng em ở nhà chồng, chỉ trích cô đủ điều, dù chuyện bé xé ra to, người khác không chừng cũng sẽ mặc kệ, ai bảo miệng người đáng sợ. Nhưng là đối mặt với Lâm Ngũ Đệ, trong lòng cô cảm thấy đau lòng. Dù cô biết mình không phải Đại Nha, đối mặt với Lâm Ngũ Đệ từ nhỏ bị đưa đi, về già lại không oán không hối đón chị đi dưỡng lão, cô luôn cảm thấy đau lòng.
Dù nhà nào đối tốt với Lâm Ngũ Đệ, ở tuổi này bị đưa đi, bé còn nhỏ, trong lòng sợ hãi cũng không ai hiểu. Lâm Y Y cầm tay Lâm Ngũ Đệ: "Về sau nhất định nuôi nhóc trắng trắng mập mập."
Lâm Ngũ Đệ hất tay cô ra: "Đánh... Đánh...
Lâm Y Y không tự chủ cười.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, sắc mặt Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân rõ ràng không đúng, lúc nhìn Lâm Nhị Quân đều nhăn nhó khó chịu. Lâm Tam Quân trước nay kiệm lời, cho nên ánh mắt cậu ta không rõ ràng nhưng Lâm Tứ Quân mới mười tuổi thì rõ ràng, thấy Lâm Nhị Quân không nhịn được trào phúng: "Nhị Quân thật là lợi hại, câm tiền cho mình đi học ăn thịt, đi còn muốn hại chúng ta không có tôm để câu."
Lâm Nhị Quân: “Anh là vì tốt cho mọi người."
Lâm Tứ Quân: "Thế nào là vì tốt cho mọi người? Anh hại bọn tôi không có tôm để câu, anh thế nào là vì tốt cho mọi người? Chỗ tốt đâu? Sao tôi không thấy được chỗ tốt?"
Lâm Nhị Quân: "Anh đi sẽ bớt đi không ít lương thực, như vậy chẳng lẽ không tốt?"
Lâm Tứ Quân: "Phi, nếu anh không nói cho người khác biết chuyện tôm hùm đất, không phải chúng tôi sẽ có lương thực đó ăn sao? Anh chính là vì đi học, vì ăn thịt, vì tiền, anh muốn được kẻ có tiền nuôi, ghét bỏ người nghèo chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận