Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 539 Nhận lời

Chương 539 Nhận lờiChương 539 Nhận lời
Ngồi trong chốc lát, Lâm Y Y dẫn đứa nhỏ về nhà, với nhà Bối thị, cô lại không đi. Lúc này chắc chắn Bối thị rất phiền muộn, cô vẫn không đi quấy ray.
Lâm Y Y về đến nhà, chuẩn bị làm chút đồ ăn cho Lâm Ngũ Quân, an ủi đứa nhỏ, nhưng hiệu trưởng Nhậm lại tới nữa.
Hiệu trưởng Nhậm: "Đồng chí Lâm Nhất Nhất, chúng tôi thật sự không tìm thấy giáo viên dạy thay, cô coi như giúp đỡ, như vậy đi, cô cũng dẫn đứa nhỏ theo, lúc lên lớp, đứa nhỏ ngay trong trường học, nhờ giáo viên khác chăm sóc một chút, cô thấy thế nào?”
Thật ra không phải là không tìm thấy giáo viên khác, mà là không có xuất sắc như Lâm Y Y.
Hiệu trưởng Nhậm nhìn hồ sơ của vài người, không thể không nói, bộ dạng Lâm Y Y sạch sẽ, làn da trắng nõn là hợp mắt bà ấy nhất, một người quan tâm đứa nhỏ, chắc chắn có thể làm một giáo viên tốt.
Hiệu trưởng nhậm: "Đồng chí Lâm Nhất Nhất, cô cảm thấy thế nào? Cô xem, nếu cô đi dạy thay, chính là dạy thay lớp của Lâm Nhạc, còn có thể dạy bạn học Lâm Ngũ Quân, Lâm Ngũ Quân, em muốn chị em dạy em không?"
Lâm Ngũ Quân móp mép miệng, không cần hỏi, cậu hy vọng chị làm giáo viên của cậu.
Lâm Y Y từ chối một lần, lại từ chối sẽ là không biết tốt xấu, dù sao hiệu trưởng Nhậm bên này đã lui từng bước, đồng ý cho cô dẫn Tiểu Thập Nhất đến trường.
Xét đến cùng, vẫn là thời đại này, con gái học cấp ba quá ít. Có cô gái học cấp ba như cô ở đây, hiệu trưởng Nhậm sẽ không muốn nhân nhượng tìm học sinh nữ cấp ba làm giáo viên.
Khi Tiêu Vũ trở về, nhìn thấy Lâm Y Y đang trâm tư.
Tiêu Vũ: “Suy nghĩ cái gì?"
Lâm Y Y: "Hôm nay em đi nhìn Lâm Nhạc, cô ấy nhắc tới chuyện giáo viên, sau đó khi trở về, hiệu trưởng Nhậm đến đây tìm em, bà ấy nói có thể dạy thay đến khi Lâm Nhạc quay về trường học, lần thứ hai rồi, em cũng không tiện từ chối. Dù sao bây giờ Tiểu Ngũ đang đi học ở trường, về sau Thập Nhất cũng phải đến trường đi học."
Tiêu Vũ nhíu mày: "Nếu em không muốn đi, anh đi nói cho."
Lâm Y Y: "Quên đi, hiệu trưởng Nhậm nói em có thể mang Tiểu Thập Nhất đến trường học, lúc lên lớp để thay cô trông coi giúp em một chút, tan học thì tự mình trông, dù sao một ngày cũng chỉ mấy tiết học, rất nhàn."
Tiêu Vũ: "Chắc chắn rồi?"
Lâm Y Y: "Chắc chắn."
Buổi chiều, Lâm Y Y và Lâm Nhạc đi trao đổi một chút, hiểu biết tiến trình lên lớp một hồi. Tiểu học của bộ đội đương nhiên không thiếu sách, cho nên Lâm Y Y lại nhận một bộ sách giáo khoa hoàn toàn mới, Lâm Nhạc dạy môn toán lớp một, lớp hai, Lâm YY làm giáo viên dạy thay, sách giáo khoa để dạy cũng là toán lớp một lớp hai.
Học sinh trong tiểu học của bộ đội không nhiều lắm, lớp một lớp hai đều chỉ có một lớp, còn là dưới tình huống tập hợp cùng một chỗ với trẻ con của thôn dân. Cho nên, làm giáo viên thật sự rất nhàn.
Buổi chiều Lâm Y Y chuẩn bị sách giáo khoa, ngày hôm sau thì dẫn Lâm Ngũ Đệ và Tiểu Thập Nhất đến trường. Buổi sáng cô có một tiết toán, buổi chiều một tiết toán, nhưng cô là giáo viên chủ nhiệm lớp hai.
Học sinh tiểu học chỉ có hai môn ngữ văn và toán, môn toán xếp vào sáng tiết hai, cho nên tới trường học rồi, Lâm Y Y tạm thời không cần lên lớp. Trống tiết, Lâm Y Y bảo Tiểu Thập Nhất ở trong văn phòng.
Bàn làm việc của Lâm Y Y thì chuẩn bị cái khác, bàn làm việc của Lâm Nhạc tiếp tục giữ lại.
Tiểu học của bộ đội tổng cộng có năm giáo viên, còn có hiệu trưởng, tài vụ, thêm vào tổng cộng bảy người, chia ba văn phòng. Năm giáo viên một văn phòng, hiệu trưởng một văn phòng, tài vụ một văn phòng. Mà bảy người đều là đồng chí nữ, đều là quân tẩu.
Lâm Y Y đến sớm, lúc này còn chưa lên lớp, cô dẫn Tiểu Thập Nhất vào văn phòng: "Mọi người buổi sáng tốt lành, vê sau xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn."
Tất cả mọi người biết Lâm Y Y tới dạy thay Lâm Nhạc, cũng biết chồng Lâm Y Y là Tiêu Vũ, càng biết lý lịch của Lâm Y Y, cho nên cực kỳ lễ độ với Lâm Y Y.
"Chào cô Lâm."
"Da của cô Lâm thật đẹp, sao dưỡng được vậy?"
Mọi người lễ độ với Lâm Y Y, là bởi vì Lâm Y Y có bản lĩnh thật sự, mà không phải cái loại dựa vào chỗ dựa vững chắc để vào. Hơn nữa mọi người cũng biết, hiệu trưởng Nhậm mời hai lần, mới mời được Lâm Y Y đến. Nhưng mà, ở thời đại này, một người không chỉ nhảy lớp tốt nghiệp, hơn nữa còn từng có cống hiến vì nước nhà như Lâm Y Y, đều là người rất đáng tôn kính.
Lâm Y Y mở cà mèn ra, lấy ra đôi đũa, chia bánh bí đỏ và khoai lang sợi cho mọi người: "Mọi người không cần khách sáo, đây là tự tôi làm, không biết khẩu vị của mọi người, cho nên làm ngọt chút."
“Cô Lâm quá khách sáo.'
"Đúng thế, vậy chúng tôi không khách sáo đâu."
Mặc kệ mọi người có phải thiệt tình cảm thấy Lâm Y Y tốt hay không, dù sao ở mặt ngoài, tất cả mọi người ở chung rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận