Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 492 Vấn đề trí mạng

Chương 492 Vấn đề trí mạngChương 492 Vấn đề trí mạng
Tiểu Thập Nhất giơ tay nhỏ bé: "Cho, ăn ngon." Từ tháng 8 cậu bé bắt đầu ăn nhiều lương thực phụ, trong một tháng cũng có thể ăn nửa tháng, không thể ăn mỗi ngày, là bởi vì mỗi ngày có táo dễ khiến người ta hoài nghi, cho nên! Mỗi lần lúc Lâm Y Y về quê, sẽ mang táo cho cậu bé.
Từ lúc trước một lần ăn một phần tư táo xay nhuyễn, đến bây giờ có thể ăn một quả táo xay nhuyễn thượng. Nhưng thân táo không lớn, sau khi xắt nhuyễn ra, thì càng ít, vừa khéo thích hợp cho dạ dày của trẻ con.
Bà nội Tiêu: "Bà cố không ăn, Thập Nhất tự ăn đi."
Tiểu Thập Nhất nhào nặn bụng nhỏ của mình, lại chọc chọc bụng nhỏ mình: "Ăn." Nói xong, nhét táo vào trong lòng bà nội Tiêu, lại chạy vào trong nhà. Chạy đến phòng bếp, cầm viên kẹo để ở trên ghế, tiếp tục liếm.
Lâm Y Y thấy bà nội Tiêu tiến vào, rót một ly nước sôi cho bà, nhưng còn chưa lạnh: "Bà nội."
Lâm Y Y: "Sẽ ở một thời gian, không phải Tiểu Thập Nhất trưởng thành, cũng chưa trở về, để nó về nhận biết gia đình, nhận thức trưởng bối."
Bà nội Tiêu vừa nghe vậy, cảm thấy Lâm Y Y làm tốt lắm, cũng không đúng sao, đứa nhỏ sắp hai tuổi, tất cả mọi người không biết, trong lòng bọn họ cũng nhớ khôn xiết, bây giờ nhìn thấy đứa nhỏ thông minh như vậy, đáng yêu như vậy, bọn họ đều thích. Bà nội Tiêu: "Ở một thời gian cũng tốt, ở một thời gian cũng tốt. Đúng rồi, giữa trưa cháu cũng đừng nấu cơm, mẹ cháu nói trưa đến chỗ bọn bà ăn mì."
Lâm Y Y: "Ai, được. Con vừa trở về, quét tước vệ sinh một hồi, đúng là không muốn nấu cơm."
Nói xong, cô dọn hai cái ghế, mời bà nội Tiêu ngồi ở trong đại sảnh. Tiểu Thập Nhất lấy ra quả bóng của cậu bé, bảo Tiểu Cát Tường chơi với cậu bé, cũng chính là ném đi, cậu bé thường xuyên chơi với Lâm Ngũ Đệ, mấy lần, thấy chân Tiểu Thập Nhất hoảng loạn suýt chút nữa ngã sấp xuống, trái tim bà nội Tiêu đều treo lên. Ngược lại Lâm Y Y quen rồi, trẻ con ngã nhiều lần không có việc gì, hơn nữa bên cạnh đều sạch sẽ, sẽ không đập vào thứ gì khác.
Một lát sau, Lương thị đến: "Chị dâu hai." Lương thị xách theo một cái rổ, bên trong là đậu phộng khô, đậu phộng hồi năm ngoái, sau khi phơi khô giữ lại, năm nay còn chưa có mùa thu hoạch mà. Bụng Lương thị bốn tháng, đã lộ thai, nhưng lại không nhỏ.
Lương thị nói: "Là có hơi to, có thể đứa nhỏ khỏe mạnh."
Lâm Y Y nói: "Có thể là song thai không? Em đến bệnh viện khám chưa?"
Lương thị nói: "Không có." Sau khi cô ta mang thai thân thể vẫn tốt lắm, không có đau, cho nên sao sẽ đi khám bác sĩ chứ.
Người ở thời đại này đừng nói không có bệnh hay bị thương, cho dù gặp phải bệnh nặng đau nhiều cũng sẽ không đi bệnh viện một chuyến, huống chi Lương Thị chỉ là mang thai, không có ốm đau. Thế nhưng Lâm YY nhìn cái bụng của Lương Thị thực sự có hơi lớn, hơn nữa nhà ho Tiêu có tiên lệ sinh đôi, cho nên cô cảm thấy cũng có khả năng Lương Thị mang thai đôi.
Lâm Y Y: "Em dâu hay là đi bệnh viện xem một chút di lỡ như thực sự là sinh đôi thì cũng có thời gian chuẩn bị."
Lương Thị suy nghĩ một chút: ˆYậy em dành thời gian đi xem xem.”
Lâm Y Y: "Ngày mai chị đi thị trấn, em dâu cùng đi luôn không?”
Lương Thị: "Chị hai muốn đi thị trấn mua cái gì sao?"
Lâm Y Y: "Nghe nói gần đây thị trấn có chút rung chuyển, chị dự định đến xem căn nhà trong thị trấn, thuận tiện mua ít đồ."
Lương Thị: "Vậy được, em đi cùng chị hai."
Hàn thuyên một lúc, mọi người trở về nhà cũ, Lâm Y Y dẫn Tiểu Thập Nhất đi nhà cũ ăn cơm, Lương Thị dẫn Tiểu Cát Tường về nhà mình ăn cơm.
Bởi vì Lâm Y Y đột nhiên đến, cho nên nhà cũ cũng không chuẩn bị món ăn gì ngon, Tần Hương Cúc liền làm mì dưa chua trứng gà, dưa chua tự bà ngâm, trứng gà là do gà mái trong nhà đẻ.
Có điều Lâm Y Y cũng không đi tay không đến, cô đem ra một cân bột mì Phú Cường và một bó rong biển. Trên đảo hong khô hải sản nhiều, cô đổi không ít. Như rong biển, tôm khô, cho dù để trên một năm cũng đều sẽ không bị hư.
Lúc ăn cơm, Tần Hương Cúc nói: "Gần đây trên trấn vô cùng loạn, cha con nói có không ít người bị bắt, liên quan đến chuyện này, thằng hai có nói gì không?"
Lâm Y Y nói: "Thế cuộc của quốc gia là vấn đề nội bộ, cụ thể chúng ta cũng không biết, thế nhưng anh Vũ nói rồi, tình huống như vậy bo bo giữ mình mới là điều quan trọng nhất. Chính là bảo vệ mình mới là chuyện quan trọng nhất, khẳng định không được quản việc không đâu, lòng thông cảm dư thừa cũng không tốt. Cho dù ở trên đường thấy có người bị đánh gân chết, chúng ta cũng chớ có lên tiếng, để khỏi rước họa vào thân." Đương nhiên chuyện này không phải Tiêu Vũ nói, là cô nói. Ở mười năm này, cô cảm thấy bảo vệ mình là quan trọng nhất, nếu không thì phạm đến chuyện gì thì mạng cũng sẽ không còn, vậy thì còn gì quan trọng hơn giữ mạng sống chứ? Quản việc không đâu thật sự là vấn đề trí mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận