Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 269 Bán kỹ thuật

Chương 269 Bán kỹ thuậtChương 269 Bán kỹ thuật
Xã trưởng Trình nói: "Đồng chí Lâm Y Y, hãy nói chúng ta biết việc chăn nuôi heo đi."
Lâm Y Y nói: "Vâng, kỹ thuật nuôi heo mà cháu cung cấp chủ yếu vẫn là do trước kia nghe mẹ nhắc đến. Mẹ cháu là trước khi giải phóng chạy nạn đến đây, sau đó quen biết với cha cháu, nhưng lúc đó cha cháu chỉ là một cậu nhóc choai choai, người thân trong nhà đã qua đời rồi, chỉ để lại một căn nhà ở cũ nát, sau đó đưa mẹ cháu về, sau đó bọn họ trưởng thành trở thành vợ chồng. Mẹ cháu nói, quê của bà ấy chuyên chăn nuôi heo, cũng có một bộ về việc nuôi heo của bản thân, chỉ là đáng tiếc lúc đó còn quá nhỏ, ghi nhớ cũng không rõ ràng, đại khái là việc thiến heo con...
Năm trước, cháu nghe mẹ chồng nói, có heo con ở Công xã cho nên cháu đã đi theo mẹ chồng nhận nuôi hai con. Lúc đầu cháu muốn thử nghiệm trên hai con heo này dù sao đây cũng là kỹ thuật của bà ngoại cháu, nếu có thể truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác, vậy không thể tốt hơn. Mặc dù lúc đó mẹ cháu không làm sao nhớ ràng được, nên chính cháu cân nhắc một chút, sau đó đi nói với các em cháu các bước, dù sau thì cháu cũng ở huyện thành, các em là người nuôi heo ở thôn, sau đó không ngờ dựa theo các bước cháu cung cấp về các vấn đề cần phải được chú ý, vậy mà bọn họ đã nuôi dưỡng heo con thành công.
Xã trưởng, bí thư, để cháu bảo em cháu đến nói về việc chăn nuôi heo, cậu ấy đều ghi chép lại mỗi ngày."
Xã trưởng Trình: "Được."
Lâm Y Y kéo Lâm Đại Quân đến: "Đại Quân, em đến đây nói đi."
Lâm Đại Quân chân run lên: "Chị... cả, em... để Tam Quân nói đi." Cậu sợ hãi. Đặc biết đối với chức vụ lớn như xã trưởng, chân cậu run cả lên vì sợ.
Lâm Y Y: "... Tam Quân, em đến đây nói đi." Để cho người vốn luôn lầm lì ít lời như Lâm Tam Quân nói, thật sự không có vấn đề gì sao? Trên thực tế, chính xác sẽ không có vấn đề gì, vào thời điểm mấu chốt Lâm Tam Quân vẫn thực sự đáng tin cậy.
Lâm Tam Quân: "Vâng " Lâm Tam Quân đến tháng 9 mới học lớp 4, miệng biểu đạt rất rõ ràng, thật sự hơn hẳn Lâm Đại Quân đang học cấp hai.
Nửa tiếng sau, Lâm Tam Quân báo cáo toàn bộ tình hình nuôi heo con nửa năm qua.
Xã trưởng Trình, bí thư và người đến sau như chủ nhiệm Dương ... Đều há hốc mồm, con heo này đã bị thiến, những người đàn ông đều cảm thấy bên dưới của mình ớn lạnh.
Hơn nữa không thẻ không nói rằng Lâm Y Y rất cẩn thận, bởi vì thiến heo rất đặc biệt, cho nên cô đã tìm một bác sĩ nổi tiếng trong thôn đến xem xét tình hình mỗi tháng. Vậy nên nói có một số việc thành công đều phải đổi bằng sự kiên nhẫn và cẩn thận, mà không phải vô duyên vô cớ cho bạn.
Nếu như nói việc trông rau hố bếp không yêu cầu kỹ thuật, nhưng mà hiện tại việc thiến heo lại yêu cầu kỹ thuật. Nếu như không phải biết cần phải thiến heo, ai mà biết được heo có thể nuôi thành ra như vậy. Tất nhiên, kỹ thuật nuôi heo con có lẽ một ngày nào đó sẽ được truyền ra, dù sao thì lúc nhà họ Lâm nuôi heo cũng không có cố ý giấu diếm, cả người đồ tể và bác sĩ Lâm cũng đã biết, nhưng mà không sao cả, những người này không có heo con, heo con bọn họ nuôi còn không phải dựa vào Công xã sao? Hơn nữa, thời buổi này, nơi nào sẽ ngại nhiều thịt chứ?
Xã trưởng Trình: "Đồng chí Lâm Y Y, cháu tính bán kỹ thuật nuôi heo này giá bao nhiêu?"
Lâm Y Y vội vàng nói: "Cháu rất vui vì nó có thể mang lại lợi ích cho tất cả mọi người. Cháu không cần phí kỹ thuật này."
Xã trưởng Trình ngay thẳng nói: "Việc này không được, Công xã của chúng tôi chính là Công xã của người dân, cán bộ chúng tôi là cán bộ của người dân, Cán bộ không thể tham lam đồ của người dân. Cho dù cháu có muốn đem lại lợi ích cho mọi người thì Quốc Gia cũng không thể đòi hỏi vô lý đồ của cháu được. Đồng chí Lâm Y Y ra giá đi."
Lâm Y Y thật sự rất khó xử, nếu xã trưởng Trình trực tiếp ra giá cho dù ít hay nhiều cô cũng sẽ đồng ý, nhưng nếu như là cô ra giá thì cô cũng không biết ra giá như thế nào cả.
Lâm Y Y nghĩ: "Vậy... thuận tiện chút, 6002”
Xã trưởng Trình, bí thư và chủ nhiệm Dương... bọn họ cũng biết cô gái nhỏ này ngại ra giá.
Chủ nhiệm Dương: " Đồng chí Lâm YY sao lại nghĩ là 6002?”
Lâm Y Y nói: "Nhà có có ba em trai đã là cậu nhóc choai choai, hai năm nữa đã có thể kết hôn rồi, nên cháu phải chuẩn bị nhà cho bọn họ, cháu nghe nói xây một căn nhà ba phòng cần đến 200 đồng, em trai cháu cần vừa đủ 600 đồng, bởi vì heo con này là cả ba cùng nhau nuôi, từng chút từng chút trong nhật ký nuôi heo là cả ba cùng nhau quan sát kỹ lưỡng ghi lại, nên đây là công lao của bọn chúng, đây chính là thành tựu của bản thân bọn họ dùng công lao của chúng để kiếm tiền xây nhà.
Đợi sau này chúng lấy vợ sinh con đẻ cái, họ có thẻ tự hào mà nói với con cái rằng, căn nhà này là cha của bọn chúng dùng tiền kiếm từ kỹ thuật chăn nuôi heo mà xây được, có thể làm cho con cái của bọn họ cảm thấy tự hào vì họ.
Ở trong lòng con trẻ, chữ cha chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, đó là vị trí trụ cột trong gia đình. Giống như cha mẹ cháu, thà rằng chết đói vì chúng cháu, cũng phải để dành thức ăn lại.
Thật ra những lời này ngay từ đầu Lâm Y Y không có nghĩ đến, cô chỉ nghĩ rằng 600 đồng có thể vừa đủ xây ba căn nhà, phía sau cô bất giác nghĩ đến mà nói ra, nói xong lời cuối cùng, đôi mắt đã đỏ lên cô không kiềm được mà khóc. Là vì cha Lâm và mẹ Lâm mà khóc, cha mẹ đã chết đói vì con cái của mình mà khóc dữ dội hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận