Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 412 Chiec xe tre con

Chuong 412 Chiec xe tre conChuong 412 Chiec xe tre con
Tần Hương Cúc thấy anh như vậy, nhịn không được nở nụ cười, bà ôm đứa nhỏ đi ra: "Được rồi xem đi, đây là con của con." Nói xong, nhét đứa nhỏ vào trong lòng anh.
Cả người Tiêu Vũ cứng ngắc đón nhận đứa nhỏ, tay cũng không dám động. Trước kia anh ôm Lâm Ngũ Đệ rất quen thuộc lão luyện, nhưng khi đó Lâm Ngũ Đệ đã hai tuổi, không giống với trẻ con vừa mới sinh ra.
Lâm Y Y nhìn anh, cứ đứng thẳng tắp như vậy, hai tay căng thẳng ôm đứa nhỏ, còn không ôm giỏi bằng Đại Quân nữa. Lâm Y Y nói: "Anh ngồi đi, đừng căng thẳng, nó đang ngủ, trẻ con ôm dễ lắm, đứa nhỏ mới sinh ra ham ngủ, bình thường cũng không tỉnh lại đâu."
Tiêu Vũ: "Được." Anh ngồi vào bên giường,'Nó... Nó là con trai?"
Lâm Y Y: "Ừ, làm sao vậy? Không phải anh nói con trai hay con gái đều thích sao? Anh cũng đừng nói anh không thích nhé, em không có cách nào quay về trong bụng tạo ra một lần nữa đâu.'
Tiêu Vũ: "... Không có." Anh dám nói, về sau anh còn muốn sống cùng cô không hả?"Nhưng bộ dạng của đứa trẻ này rất đẹp, giống con gái."
Lâm Y Y nói: "Anh đưa đứa nhỏ cho em."
Tiêu Vũ khó hiểu, đưa đứa nhỏ cho cô.
Lâm Y Y ôm đứa nhỏ, nắm tay đứa nhỏ hơi hơi lộ ra một chút: "Đến, sờ tay nó."
Tiêu Vũ: 'Không được, tay anh thô, sẽ sờ nó đau.
Lâm Y Y trực tiếp túm tay anh lên, đặt ở trên tay cục cưng.
Tiêu Vũ cảm thụ tay nhỏ bé của cục cưng trong lòng bàn tay, tay nhỏ bé kia mềm mại, êm dịu, anh cũng không dám đụng, chỉ dám sờ.
Lâm Y Y nói: "Tốt lắm, ăn cơm trưa đi, ăn xong sau đó anh muốn ôm bao lâu đều được, ăn cơm trước đi."
Tiêu Vũ: “Anh không đói bụng, em ăn trước. Anh... Lại ôm nó một cái.'
Lâm Y Y: "... Được, anh ôm đi."
Chờ Lâm Y Y ăn cơm trưa xong, Tiêu Vũ còn ôm, cũng không biết anh ôm đứa nhóc đang ngủ có gì đẹp.
Lâm Y Y: "Đúng rồi, chúng ta phải lấy một cái tên cho nó, anh nói lấy tên gì hay?"
Tiêu Vũ: "Em lấy đi."
Lâm Y Y: "Đại danh tên Tiêu Mộ Hằng đi, mộ của ái mộ, hằng của bền lòng, anh thấy thế nào?"
Tiêu Vũ cười nhẹ vài tiếng: "Được." Anh làm sao không biết tâm tư nhỏ của cô. Lâm Y Y: "Vậy nhủ danh thì sao?”
Tiêu Vũ: "Cũng là em quyết định đi, em lấy tên dễ nghe."
Lâm Y Y: "Được... Gọi Thập Nhất đi."
Tiêu Vũ: "Vì sao gọi Thập Nhất?"
Lâm Y Y: "Bởi vì nó sinh tháng mười, sinh nhật nó ngày mười một tháng mười, cho nên gọi Thập Nhất, thế nào?”
Tiêu Vũ: "Thập Nhất... Thập Nhất... Rất hay, vậy gọi Thập Nhất đi."
Buổi chiều, Lâm Tam Quân dẫn Lâm Tứ Quân và Lâm Ngũ Đệ về nông thôn, sáng sớm hôm sau Tiêu Vũ rời đi, khi anh đi Lâm Y Y còn chưa xuất viện, anh trực tiếp từ bệnh viện xuất phát đến bến tàu đại đội sản xuất Bạch Nê Loan, ngay cả trong nhà cũng không đi.
Đợi đến khi bệnh viện làm việc, Tan Hương Cúc sẽ đón con dâu xuất viện, ông nội Tiêu và cùng bà nội Tiêu đều đến đây. Lâm Y Y nhìn thấy bọn họ, chấn động: "Sao ông nội bà nội đến đây? Từ nông thôn lại đây, đường xá không ngắn đâu."
Bà nội Tiêu nói: 'Ông bà ngồi xe bò tới, nhà thằng cả với nhà thằng ba phải đi làm nên không đến, nói chờ con qua tháng lại đến, bọn họ tặng trứng gà và đồ ăn lại đây, bỏ ở trong viện."
Lâm Y Y: "Chị dâu cả và thím ba có lòng."
Ông nội Tiêu: "Đến, để ông ôm đứa nhỏ."
Lâm Y Y: "Thế sao được, sao có thể để ông ôm”"
Bà nội Tiêu: "Ông nội cháu ôm đứa nhỏ lưu loát lắm, từ cha các cháu đến thằng cả, thằng hai, thằng ba, ông ấy đều từng ôm qua."
Lâm Y Y cũng không phải sợ cụ ông không ôm được con, cô sợ cụ ông lớn tuổi sẽ bị mệt. Có điều bà nội Tiêu nói như vậy, cô đương nhiên sẽ không phản đối, từ bệnh viện đến nhà cũng gần.
Ông nội Tiêu và bà nội Tiêu là lần đầu tiên tới căn nhà trong hẻm, không hề khác gì nhà công an ở viện công chức, chỗ này chỉ hơi nhỏ hơn một chút.
Nhưng khi nghĩ đến nơi này là nhà của thằng hai, bọn họ đều vui vẻ. Ở thị trấn có nhà, đó là chuyện rất tự hào. Mặc kệ nhà to hay nhỏ, cũng đều là người thị trấn.
Lâm Y Y lấy ra tấm thảm đã phơi nắng, trải vào trong nôi: "ong nội, ông đặt đứa nhỏ vào đây đi."
Ông nội Tiêu: "Cái nôi này đã làm hơn một năm, rốt cục cũng có thể dùng."
Lâm Y Y nói: "Đúng vậy, vốn cho rằng còn cân một quãng thời gian nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng nó."
Tần Hương Cúc nói: "Mọi người đến nhìn Đại Quân bọn họ đưa tới xe cho trẻ con, chiếc xe rất đẹp, đứa nhỏ có thể nằm ở phía trên, phía dưới còn có bánh xe." Ông nội Tiêu nhìn về phía chiếc xe cho trẻ con.
Lâm Y Y nhìn thấy xe trẻ con thì ánh mắt sáng lên: "Chiếc xe cho trẻ con này thật không tệ."
Tuy rằng không xa hoa như ở hiện đại, nhưng đây là xe có chất gỗ tốt, thơ mộc thiết kế cũng có chút phức tạp, ở phía dưới còn có bốn cái bánh xe nhỏ bằng gỗ. Chiếc xe cho trẻ con này hẳn là được làm phỏng theo xe ba bánh ở thời đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận