Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 505 Nhan than 2

Chuong 505 Nhan than 2Chuong 505 Nhan than 2
Trương Hiếu Quân im lặng một lúc: "Cũng may năm đó mặc dù tôi không nỡ rời xa mọi người nhưng cũng chấp nhận bị nhận nuôi, nếu không áp lực đối với chị cả càng lớn hơn."
Lâm Trân: "...Cô đã thấy nhiều người không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như vậy.'Khi cậu mới được nhận nuôi, chị cả ngày nào cũng nhớ đến cậu, cũng vì chuyện này mà đổ bệnh. Chị ấy còn nói cho dù cậu bị nhận nuôi đi nhưng nhất định sẽ viết thư về, nhưng cậu lại không hề có tin tức, khiến cho chị cả vô cùng thương tâm!" Đây là cô tự mình nói điều này, bởi vì cô biết Trương Hiếu Quân sau khi được nhận nuôi đi chưa bao giờ viết thư gửi vê cho nhà họ Lâm. Giữa hai vợ chồng thỉnh thoảng cũng hay nói chuyện phiếm, lúc Lâm Trân và Lâm Đại Quân nói chuyện, họ cũng có nói về Trương Hiếu Quân, Lâm Trân nhớ khi nói chuyện, Lâm Đại Quân rất không thích người này, thậm chí còn nói cậu ta là một tên vong ân bội nghĩa và thiếu đạo đức. Cậu ta đã lừa dối Đại Quân, cùng nhau bắt chị cả bán máu, chu cấp cho mình ăn học. Nghĩ đến đây, Lâm Trân khẽ cau mày, đối với người này cô có chút lo lắng.
Trương Hiếu Quân nghe lời Lâm Trân, thở dài: "Tôi cũng muốn viết thư cho gia đình, nhưng...
nhưng cha nuôi và mẹ nuôi tôi không cho tôi viết. Lúc tôi còn nhỏ, có một lần tôi chuẩn bị viết một bức thư, lại bị họ trút giận, rồi bị họ nhốt lại và đánh đập, xong nhiều lần như vậy tôi quá sợ hãi không dám viết nữa. Lần này hiếm có khi được về quê, tôi nghĩ rốt cuộc thì mình cũng có thể về nhà rồi."
Lâm Trân không hiểu Trương Hiếu Quân, không biết lời cậu ta nói là đúng hay sai, nhưng cô đoán không ra, đương nhiên sẽ không tỏ ra thù địch nhiều, chỉ nói: "Cha nuôi và mẹ nuôi kia thật sự quá tệ rồi."
Trương Hiếu Quân: "Còn không phải sao."
Lâm Trân: "Cậu ở gân đây không? Nếu không ở lại ăn bữa cơm nhé?"
Trương Hiếu Quân đứng lên: "Không cần không cần, tôi đến ký túc xá thanh niên trí thức ăn cơm là được rồi. Tôi chỉ là tới xem nhà, sau đó sẽ trở về."
Lâm Trân: "Đừng khách sáo như vậy. Khi nào anh cả của cậu về, tôi sẽ bảo anh ấy tới gọi cậu."
Trương Hiếu Quân: "Thực sự không cần đâu."
Lâm Trân: "Cậu chờ nhé." Cô cùng Trương Hiếu Quân ra khỏi cửa, cô đi tới nhà đại đội trưởng.
Lâm Trân: "Mẹ, để con nói cho mẹ nghe một chuyện."
Vợ của đội trưởng nói: "Co chuyện gì vậy? Nhìn con căng thẳng."
Lâm Trâm nói: "Vừa rồi có một người tên Trương Hiếu Quân đến nhà, là một nam thanh niên trí thức đến nông thôn. Cậu ta là Nhị Quân của nhà họ Lâm đã từng được nhận nuôi đến ở thị trấn..." Sau đó Lâm Trân kể lại câu chuyện. Vợ của đại đội trưởng nghe con gái nói xong, không khỏi nhíu mày,'Sáng hôm nay khi cha con đi đón thanh niên trí thức sáng nay, cậu ta không nói mình là Nhị Quân của nhà họ Lâm. Hơn nữa lúc cậu ta ăn trưa không nói, tại sao đột nhiên đến nhà thăm hỏi? Lại còn biết con là vợ của Đại Quân."
Lâm Trân vừa nghe mẹ cô nói như vậy, cảm thấy cũng có lý: "Cậu ta vừa tiến đến đã biết con là vợ của Đại Quân, lại biết nhà của chúng ta ở trong này, chắc chắn là từng hỏi thăm người ta."
Vợ đại đội trưởng nói: "Cái này đúng rồi, cậu ta từng hỏi thăm người khác, đã biết tình huống của nhà họ Lâm, cho nên mới đến nhận thân. Nếu không lúc ấy khi cha con đón thanh niên trí thức trở vê, sao cậu ta lại không nhận? Lâm Nhị Quân này, nhưng rất có tâm tư-"
Lâm Trân: "Biết điều kiện nhà họ Lâm chúng con tốt, có thể không có tâm tư sao? Mẹ, vậy kế tiếp con làm thế nào?"
Vợ đại đội trưởng nói: "Nếu cậu ta cầm đồ tới cửa, con mời cậu ta ăn cơm chiều cũng cực kỳ bình thường, cụ thể chờ buổi tối Đại Quân trở về nói sau."
Lâm Trân: "Dạ, vậy con về nhà chuẩn bị cơm chiều."
Vợ đại đội trưởng nói: "Không cần ngon lành, sơ sơ là được rồi, chuẩn bị quá tốt, cậu ta nghĩ rằng các con có nhiều tiền."
Lâm Trân: "Dạ, con hiểu rồi."
Sau khi trò chuyện với vợ đại đội trưởng xong, Lâm Trân trở ve nhà. Tới năm giờ rưỡi, Lâm Đại Quân đã đạp xe đạp về: "Vợ ơi, anh đã trở về." Cậu đẩy xe đạp vào cửa nhà.
Lâm Trân vừa nghe tiếng của cậu, vội vàng đi ra: "Anh đã trở lại? Nóng không? Nhanh uống chén nước lạnh."
Lâm Đại Quân uống chén nước lạnh. Khi cậu đang uống, Lâm Trân nói: "Đại Quân, hôm nay trong thôn chúng ta có sáu thanh niên trí thức đến."
Lâm Đại Quân: "Đến đây? Nhanh như vậy?" Lúc trước cậu chỉ biết thanh niên trí thức sắp đến, khi sửa chữa lại ký túc xá của thanh niên trí thức, đội trưởng Lâm và toàn bộ người trong thôn từng nói, cho nên cậu đương nhiên biết.
Lâm Trân: "Nhưng mà anh biết không? Lần này đến có một thanh niên trí thức nam, chúng ta đều biết."
Lâm Đại Quân: "Gì? Sẽ không phải là bạn học cấp ba ở thị trấn với anh chứ?" Bạn học ở thị trấn của cậu cũng có người xuống nông thôn, sau này Lâm Đại Quân cảm thấy hộ khẩu thị trấn còn không bằng hộ khẩu nông thôn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận