Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 156 Ban nha 1

Chuong 156 Ban nha 1Chuong 156 Ban nha 1
Tần Hương Cúc: "Chuyện như thế nào rồi? Ông đang cầm cái gì đó?"
Tiêu Đại Cường cười nói với bà: "Thành công rồi, đã nói chuyện với thằng hai xong, đây là vợ thằng hai đưa tôi mang về, vợ thằng hai năng lực thật giỏi, mấy thứ này là nó dùng mầm đậu xanh trồng được đổi với người ta, một cân mầm đậu xanh đổi một cân rau, bọn nó cũng không khó khăn lắm... sau khi tôi đến bên đó, vợ thằng hai còn gọi tôi ăn sáng, tôi ăn hai chén cháo khoai lang đầy tràn, rất thơm." Vừa nói, hoc mắt đều có chút hồng,'Vợ thằng hai đúng là người có năng lực."
Tần Hương Cúc: "Còn không phải sao, ông cho rằng con dâu nhà ai cũng có thể dùng bút kiếm tiền à?" Vừa nói vừa lấy mở nắp sọt ra, cái nắp này cũng được bện bằng trúc có hơi giống cái rá, nhưng không có lõm như rá.
Mở cái nắp ra, nhìn thấy bên trong toàn là đồ ăn, Tân Hương Cúc nói: "Nhiều như vậy." Củ cải muối, bí đao ngâm, mầm đậu xanh còn có bắp cải, tuy đều là rau dưa, nhưng hiện tại có thể mua được rau dưa đã là tốt rồi.
Tiêu Đại Cường nói: "Con trai nói, một người trong nhà 5 cân lương thực mỗi tháng không đủ ăn, sẽ tổn thương thân thể nếu cứ như vậy, bảo người trong nhà mỗi tháng ăn mười cân. Haizz, hai vợ chồng bọn nó cũng chỉ có 20 cân lương thực hàng hoá, mỗi người một tháng cũng đã 10 cân. Nhưng con trai nói rồi, nếu đến lúc đó ăn sạch lương thực, sau này nó có thể đứa chi phí trong nhà hai năm trong một lần, sau đó dùng để mua thêm lương thực."
Tần Hương Cúc tính toán một chút, trong nhà bây giờ còn có 500 tới cân lương thực, hơn nữa còn 250 cân kế tiếp, là 750 cân, trong nhà tổng cộng 8 người, nếu như một tháng 80 cân, có thể ăn hơn chín tháng. Rồi đến cuối năm, lương thực của đại đội được mùa, bọn họ có thể được phân một ít. Vì thế bà nói: 'Được, vậy mỗi người mỗi tháng 10 cân."
Nghe được lương thực được chia gấp đôi, người nhà họ Tiêu đều cười, có thể ăn no hơn rồi, ai không vui vẻ?
Thứ tư rạng sáng, Lâm Y Y cùng Tiêu Vũ vác 40 cân mầm đậu xanh đi đến nhà anh Vương. Anh Vương đang chờ cô, vừa thấy cô lập tức nói: "Đồng chí, đồng chí Nhất Nhất, tôi phải cho cô biết, mầm đậu xanh này quá nhiều người muốn, tiếc là chỉ có 20 cân, không đủ bán."
Lâm Y Y nói: "Lần này tôi mang đến 40 cân."
Anh Vương hút một điếu thuốc: "Đồng chí Nhất Nhất, rạng sáng mỗi ngày cô đều cũng vất vả vác mầm đậu xanh đến, mặc dù nói có người giúp cô, nhưng mà trời vẫn còn tối, ai không muốn ở nhà ngủ, cô nói đúng không?"
Lâm Y Y cười cười: "Anh Vương muốn nói cái gì, nói thẳng với tôi là được rồi."
Anh Vương nói: 'Lần trước cô bán công thức củ cải muối, lần này cũng dứt khoát bán công thức trông mầm đậu xanh đi, thế nào?"
Lâm Y Y nói: "Cũng không phải không thể, chỉ là xem anh Vương trả bao nhiêu tiền mua đây?"
Anh Vương sau khi đưa ra ý tưởng ve công thức đã nghĩ tới giá cả công thức, anh ta hỏi: "Đồng chí Nhất Nhất, em gái Nhất Nhất, cháu gái Nhất Nhất, em nói thật anh Vương, một cân đậu xanh này, có thể trông bao nhiêu cân giá đỗ." Đây là mấu chốt để cân nhắc giá trị của công thức."
Lâm Y Y cũng không giấu giếm: "Phải lấy ra những hạt đậu bị hỏng, khoảng từ 10 cân đến 13 cân.
Anh Vương sửng sốt, nhiều như vậy? Nói cách khác, một cân đậu năm đồng có thể kiếm 10 đồng tiền giá đỗ? Anh Vương im lặng suy nghĩ, theo cách này, chỉ cần trong tay Lâm Y Y 100 cân đậu xanh và đậu nành, là có thể kiếm hơn 500 đồng. Suy nghĩ một chút, anh Vương nói: "Em gái Nhất Nhất à, anh trả 2000 đồng để mua công thức giá đỗ, em xem thế nào? Em cũng đừng chê ít, cô phải biết rằng, đậu xanh đậu nành này, nếu anh không cung cấp, giá đỗ của em cũng không có cách nào trông được. Tất nhiên, dựa theo tiên giá đỗ kiếm được, 2000 đồng thật sự không nhiều lắm, nhưng điều kiện tiên quyết để làm được điều này là em phải có đậu xanh đậu nành, em nghĩ xem?”
Lâm Y Y tất nhiên cảm thấy anh Vương nói có lý, hơn nữa giá cả của anh Vương vẫn là nhiều, rốt cuộc cô nên lấy 2000 đồng hay không. Nhưng: "Anh Vương có bán nhà không?"
Anh Vương sửng sốt: "Em muốn mua nhà?"
Lâm Y Y nói: "Em muốn mua nhà ở, chuyển hộ khẩu để lãnh lương thực hàng hoá, đương nhiên em sẽ tự trả tiền nhà." Nhà ở thời đại này thật sự rất rẻ, nhưng vấn đề là nhà rất khó mua được, bởi vì nhà ở thời đại này đều là nhà ở đơn vị, không có thị trường bất động sản. Hơn nữa hiện tại là nạn đói, ai mà chịu bán nhà mình đi? Đây chính là bảo đảm lương thực.
Anh Vương vừa nghe cũng hiểu rõ nhà ở huyện thành là nguồn gốc của lương thực. Anh ta suy nghĩ, trong tay anh ta thật ra có nhà, nhà cũng để trống, với cũng không để làm gì, bởi vì lương thực hàng hoá là dựa trên đầu người, sẽ không bởi vì mình có nhiều nhà nên được chia nhiêu hơn một phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận