Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 79 Em sẽ suy nghĩ cẩn thận

Chương 79 Em sẽ suy nghĩ cẩn thậnChương 79 Em sẽ suy nghĩ cẩn thận
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Vũ, ở trên tấm phích báo, cô đã cảm thấy dáng dấp người đàn ông này đặc biệt có cảm giác, ngày đầu tiên xuyên qua, thấy được Tiêu Vũ, cô cho là mình đang nằm mơ, nhưng nào biết đâu rằng, cô xuyên không rồi, xuyên vào phim rồi.
Người đàn ông có dáng dấp giống với vị minh tinh kia như đúc này là người bên trong phim truyền hình, cũng không phải là người ở hiện thực, thế nhưng vào giờ phút này, anh đang sống, đang tỏa sáng, có máu có thịt.
Lâm Y Y cười híp mắt nói: "Đồng chí Tiêu Vũ, mẹ em kể, đàn ông và phụ nữ tạo thành một gia đình, phụ nữ làm chủ, đàn ông giao nộp lương." Cô cũng không phải muốn anh giao nộp lương, chỉ là muốn chuyển đề tài, muốn hiểu rõ anh thêm chút nữa.
Tiêu Vũ cũng nhìn vào cô, một lúc lâu sao, anh nói: “Được.” Ở trước mặt mẹ anh, cô nguyện ý đem tiền nhuận bút đưa cho anh, ở trước mặt anh, lại muốn anh nộp lương lên, ý nghĩ của cô gái nhỏ này nhiều thật.
Lâm Y Y: “Anh không giận à?”
Tiêu Vũ: "Không."
Lâm Y Y: "Vậy anh thật sự bằng lòng lấy tiền đưa cho em ư?”
Tiêu Vũ: "Ừ" Anh không cảm thấy có cái gì không đúng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ quản gia, không phải là đương nhiên sao?
Lâm Y Y: "Anh Tiêu Vũ, anh thật tốt."
Tiêu Vũ: "..." Lúc không khách sáo thì gọi là đồng chí Tiêu Vũ, lúc được lợi, gọi anh Tiêu Vũ. Nhớ lại lúc sau khi anh trở về, mỗi lần gặp mặt, cô rất hay gọi anh. Thật sự thì anh không có ấn tượng gì với cô của lúc đầu, mặc dù từ lúc anh 8 tuổi, cô 1 tuổi đã đính hôn với nhau, nhưng mà khi đó rất ít khi gặp mặt, bởi vì bọn họ chênh lệch tuổi tác lớn, cũng không cùng một thôn, không thể nào chơi cùng một chỗ. Lúc cô còn đang bò trên mặt đất, anh đã đi học. Lúc cô đi học, anh đã rời khỏi nơi này. Hai năm trước, đợi đến khi anh trở về nơi này, cô đã là một cô gái nhỏ 13 tuổi rồi.
Hai năm trước, khi anh trở vê nhà, mẹ anh bảo anh qua đưa chút đồ cho nhà họ Lâm, tiện thể thăm hỏi cha Lâm và mẹ Lâm một chút, lúc đó cô còn lùn hơn, anh thực sự không có cách nào xem cô như vị hôn thê được, trong mắt anh, cô chính là em gái nhà hàng xóm. Lúc đó gặp nhau, cô kêu một tiếng anh Tiêu Vũ, sau đó chạy đi làm bài tập rồi. Lần sau gặp lại, là lúc cô té xỉu ở bên đường, nếu như không phải anh có trí nhớ tốt, cô cũng không thay đổi gì, nói không chừng hai người gặp lại nhưng không nhận ra rồi.
Lâm Y Y đứng đối diện anh, nháy nháy mắt với anh: "Anh Tiêu Vũ, lúc anh nói chuyện với bác gái, không được lỡ miệng mà nói ra đâu đó nha."
Tiếu Vũ: "Ừ”" Lâm Y Y: "Cảm ơn anh Tiêu Vũ, anh Tiêu Vũ giúp em giữ bí mật, muốn được thưởng gì nào?"
Tiêu Vũ chưa hề biết rằng chuyện này còn có phần thưởng, có điều, cô gái nhỏ này mỗi lần đều có thể đem lại kinh hỉ cho anh, vậy nên anh có chút chờ mong vào phần thưởng mà cô nói. Chỉ là: "Không cần đâu." Mở miệng đòi phần thưởng, anh nói không nỗi. Chẳng qua anh từ chối rồi, cô hẳn là vẫn sẽ cho anh đúng chứ.
Lâm Y Y: "Thế sao... Vậy được thôi"
Tiêu Vũ: "?" Chỉ có như vậy? Vậy được thôi? Cô không phải là nên khăng khăng thưởng cho mình sao? Tiêu Vũ nhìn vào Lâm Y Y, tiếp tục chờ phần thưởng của cô.
Lâm Y Y thở dài: 'Mặc dù em rất muốn thưởng cho anh Tiêu Vũ, nhưng mà em cũng không muốn làm người khác khó xử, haiz..."
Tiêu Vũ: "..." Không khó xử chút nào hết, có được không?
Lâm Y Y: “Anh Tiêu Vũ sao vậy?"
Tiêu Vũ: "Không có gì, không còn sớm nữa, anh nên trở về rồi, hai ngày sau... anh đến đón em.
Lâm Y Y: "Vâng."
Chỉ là, qua một lúc sau, vẫn chưa thấy Tiêu Vũ rời đi, Lâm YY không khỏi hỏi: "Anh Tiêu Vũ còn có chuyện gì sao?”
Tiêu Vũ: "... Không có gì, anh đi đây." Phần thưởng thì sao?
Lâm Y Y đón lấy Lâm Ngũ Đệ từ trong ngực anh, sau đó thả xuống mặt đất, rồi nắm lấy tay Lâm Ngũ Đệ mà nói: "Nói tạm biệt anh đi nào." Vừa nói, còn kéo tay của Lâm Ngũ Đệ lên quơ quơ, Nào, nói theo chị nào, tạm biệt anh."
Tiêu Vũ: "..." Đây là đang đuổi anh,"Tạm biệt." Nói xong, có chút rau rĩ mà đi.
Ngày thứ hai.
Cháo khoai lang của sáng nay có cho thêm đường đỏ, vị ngọt ngọt, mặc dù vị ngọt rất nhạt, nhưng mà mọi người ăn một muỗng liền có thể nhận ra. Anh em nhà họ Lâm nheo mắt lại, cảm thấy rất hạnh phúc.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, Tam Quân, Tứ Quân, các em ngồi xuống cả đi, chị có chuyện muốn bàn với các em. Nhất là Đại Quân, em là chủ nhà của nhà chúng ta, ý kiến của em càng thêm quan trọng.'
Lâm Đại Quân vội vàng ngồi xuống, muốn ngôi ra vẻ "ngau lòi" của chủ một gia đình: "Chị nói đi, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận