Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 313 Nói chuyện êm tai

Chương 313 Nói chuyện êm taiChương 313 Nói chuyện êm tai
Lục Tiểu Xuân: "Mọi người tán gấu, tôi đi xung quanh nhìn xem."
Lâm YY: Da.
Sau khi Lục Tiểu Xuân đi rồi, Tân Hương Cúc nói: "Mọi người là do ông nội con gọi tới, tuy rằng đều là thân thích của nhà chúng ta, nhưng mỗi người đều tráng lực."
Lâm Y Y nói: "Cái này ông nội làm chủ là tốt rồi, cái gì con cũng không hiểu. Có điều, ngày này nắng to, ông nội ở đây nhìn quá mệt mỏi."
Tần Hương Cúc cười lắc đầu: "Tuy mệt mỏi một chút, thế nhưng người già vui vẻ. Con còn nhỏ, không biết, ở riêng và tự mình xây nhà không giống nhau, ở riêng, chúng ta vẫn ở cùng một chỗ, nhưng nếu xây nhà, dời ra ngoài, đại biểu chúng ta chân chính trở thành hai nhà, cũng đại diện cho thằng hai có tiền đồ. Thằng hai có tiên đồ, ông nội nó là người vui vẻ nhất. Trước đây, mỗi khi thằng hai tan học quay ve, ông nội sẽ kêu nó đọc sách, tuy rằng lão gia tử nghe không hiểu, thế nhưng nghe cháu trai đọc thì ông vui vẻ."
Lâm Y Y nói: "Anh Vũ nói, trước đây lúc anh đi học đều là cha đưa anh đi trường học."
Tần Hương Cúc: "Đúng vậy, vào lúc ấy tuổi còn nhỏ, cho nên vóc dáng nhỏ nhắn, trong số những bạn học kia thì nó là thấp bé nhất, vì vấn đề vóc dáng, khi mới vừa đi học còn bị một người len lén quậy quá, bạn họ gọi nó là chú lùn. Người ta cũng không phải bắt nạt nó, chỉ thuận miệng gọi thành biệt danh, sau đó nó cao lớn lên, cao hơn đối phương, nó còn đặc biệt trêu chọc người ta nữa."
Lâm Y Y cảm thấy khó mà tin nổi, anh Vũ của cô còn sẽ làm ra chuyện như vậy? Quá lật đổ hình tượng.
Tần Hương Cúc: "Con đừng thấy hiện tại nó đàng hoàng trịnh trọng, đó là bởi vì đi tới trường quân đội, tính cách mới trầm ổn lại, lúc nhỏ cũng là một tiểu tử bướng bỉnh. Giống như tên của con vậy, lấy là Nhất Nhất, chính là do đơn giản, khi còn bé tâm địa của nó gian manh hơn nhiều, ai cũng không sánh bằng nó. Đúng rồi, trước giải phóng, hồi đó lão đại đi đánh giày da cho người ta, tình cờ có được một đồng đại dương, xoay người đã bị nó lừa gạt đi mua kẹo, hai anh em ăn xong kẹo mới quay về, quay về cùng nhau lừa người, nói không có đồng đại dương, bọn họ biết nếu có thì mẹ sẽ tịch thu, con nói xem, tiểu tử này có xấu không?"
Lâm Y Y kinh ngạc đến ngây người, anh Vũ nói, hồi đó anh cả đánh giày tích trữ đồng đại dương liền cho anh mua ăn, nhưng là mẹ chồng nói là anh Vũ lừa gạt đồng đại dương của anh cả đi mua kẹo, đến cùng ai mới là người nói sự thật?
Lâm Y Y cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy vẫn là mẹ chồng nói đáng tin hơn, bởi vì mẹ chồng cô thương yêu đứa con trai này như thế, chắc chắn sẽ không bôi đen anh, cho nên anh Vũ lừa người.
Lâm Y Y quyết định sau khi trở về, cẩn thận mà nói anh một chút.
Lúc này Tiêu Vũ ở trong phòng làm việc hắt xì hơi một cái. Trương Minh: "Cục phó, có phải anh cảm mạo rồi không?”
Tiêu Vũ: "Đại khái là ngày hôm qua ngủ quạt quá lâu." Anh không biết người mẹ bình thường thương yêu anh nhất bây giờ lại đang lột da mình.
Lâm Y Y và Tần Hương Cúc hàn huyên một lúc, liền đi tìm đại đội trưởng, đại đội trưởng nhìn thấy cô, vội vàng lấy ra bản kế hoạch mình viết cả đêm.
Lâm Y Y: "Chữ viết của chú thật sự không tồi." Chữ của đại đội trưởng thật sự viết không tệ.
Đại đội trưởng được khen rất vui vẻ: "Cũng nhờ bàn tay này viết chữ được, nói đến không sợ cháu chê cười, lúc trước được tuyển làm đại đội trưởng cũng bởi vì viết chữ được, năm đó chú và một người khác được đề cử, xã trưởng nhìn chữ của chú xong thì trực tiếp chọn chú, ông ấy nói là một người lãnh đạo, chữ viết là vô cùng quan trọng, cho nên mấy năm qua, chú vẫn đang luyện chữ, nhà chú có rất nhiều báo chí, mặt trên đều là do chú luyện chữ." Đại đội trưởng luyện chữ qua báo chí, luyện nhiều rồi thì cũng biết được một chút.
Lâm Y Y nói: "Chú thật sự có nghị lực, giống như cháu từng nghe một vị vĩ nhân đã nói, tiền đề thành công chính là kiên trì, chú có nghị lực kiên trì luyện chữ như vậy, thật làm cho người khâm phục.
Đại đội trưởng càng ngày càng yêu thích nữ đồng chí Lâm Y Y này, vì sao ư? Nói chuyện êm tai.
Ông ấy tán gẫu chuyện luyện chữ cùng người nhà, bọn họ không hiểu, tán gẫu cùng cán bộ trong thôn cũng xem như vô nghĩa. Cho nên hiện tại cùng Lâm Y Y tán gẫu, ông ấy cảm thấy thú vị: "Cháu gái Nhất Nhất, nếu không cháu cũng viết vài chữ? Để chú xem chữ viết của người đọc sách một chút."
Lâm Y Y nói: "Hôm nào rảnh rỗi nhất định cho chú xem, ngày hôm nay chúng ta còn phải thảo luận kế hoạch nhà trẻ mà."
Đại đội trưởng nói: "Đúng đúng đúng, không thể quên mất chính sự."
Hai người thảo luận về chi tiết nhỏ trong kế hoạch nhà trẻ, liền nói chuyện hơn hai giờ, sau khi đàm luận xong, đại đội trưởng một lần nữa thu dọn kế hoạch, Lâm Y Y về thị trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận