Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 184 Chiếm được bảo bối

Chương 184 Chiếm được bảo bốiChương 184 Chiếm được bảo bối
Lâm Ngũ Đệ mới hai tuổi mồm miệng dần dần lanh lợi, nhưng còn không biết đánh răng, sẽ nuốt kem đánh răng, cho nên Lâm Y Y chà cho cậu, cậu nâng cái miệng nhỏ nhắn, có vài lần, đều uống một ít nước đánh răng vào trong bụng. Chà răng cho cậu xong, rửa nhẹ nhàng, Lâm Y Y bôi một ít kem bảo vệ da cho cậu: "Em đi phơi nắng đi, chị đi làm bữa sáng, ngoan ngoãn nhé, không thể quấy rối, biết không?”
Lâm Ngũ Đệ: "Em rất ngoan, rất ngoan rất ngoan mà."
Lâm Y Y lau đầu của cậu một phen, chính cô còn không chưa rửa mặt, nước ấm trong ấm nước dù sao cũng có hạn, sau khi rửa sạch cho Lâm Ngũ Đệ thì không có phần của cô nữa, cho nên cô phải trước đun nước ấm. Chờ cô đun nước nóng xong, liên mua một cái ấm nước của thời đại sáu mươi từ trong hệ thống thương thành, sau đó mua bữa sáng, thời gian đun nước ấm tương đương với thời gian làm bữa sáng. Nhưng mà, cũng chỉ có Lâm Ngũ Đệ nhỏ bé, mới có thể làm như vậy, lúc Tiêu Vũ ở đây thì không thể được. Ngoài ra hệ thống thương thành có một cột bán cái này, lâu rồi Lâm YY không có ăn thức ăn phong phú như vậy, cho nên cô có chút thèm ăn, mua cho mình một nắm cơm nắm, một chén đậu hũ non, trong cơm nắm có bánh quẩy, chà bông, trứng chần nước sôi, chân giò hun khói còn có rau xà lách, lại mua một quả trứng luộc cho Lâm Ngũ Đệ.
Bữa sáng của Lâm Ngũ Đệ, một chén sữa bột mì gạo, thêm một quả trứng luộc.
Mua đồ xong nghĩ muốn bày ra, Lâm Y Y rửa mặt của mình, dùng sữa rửa mặt mình mới mua, sau khi rửa mặt sạch sẽ, ảnh hưởng trong lòng vô cùng lớn, cô cảm thấy mặt mình sạch gấp ba lần.
Chờ Lâm Y Y rửa mặt sạch, bôi kem bảo vệ da trở lại phòng bếp, nhìn thấy Lâm Ngũ Đệ ghé vào bên bàn ăn, cái mũi đang ngửi cơm nắm và đậu hủ non. Mùi đó không giống với bữa sáng trước kia, trực tiếp kích thích khứu giác của Lâm Ngũ Đệ, rất thơm. Nhưng cậu vẫn rất ngoan, chỉ ngửi thôi, không hề động. Thấy Lâm Y Y trở lại, cậu lập tức nói: "Chị ơi, thơm quá, ăn cái này.'
Lâm Y Y nói: "Bữa sáng của em là cái này." Đứa nhỏ hai tuổi ăn cơm nắm không quá thích hợp.
Nhưng, cô vẫn đút một miếng đậu hủ non nhỏ cho Lâm Ngũ Đệ ăn.
Ăn cơm xong, bà nội Vương hàng xóm nhận phúc lợi đã trở lại, Lâm Y Y nghĩ một hồi, cô không động vào gạo và than củi, nhưng dầu, trứng gà, xà phòng, thịt, cô có thể lấy.
Vì thế, cô xách giỏ theo, dắt Lâm Ngũ Đệ đi ra ngoài.
Chờ cô nhận xong mấy cái đó, đã là gần hai giờ sau. Cô xách giỏ theo, đến trạm phế phẩm: "Đồng chí, anh còn nhớ tôi không?”
Nhân viên quản lý trạm phế phẩm vẫn là người đàn ông trung niên đó.
Người đàn ông cười nói: "Nhớ rõ, cô là vợ của phó cục trưởng Tiêu, đồng chí nữ, lần này cô cần tìm mấy món gì?"
Lâm Y Y nói: "Tôi không cần gì cả, tôi muốn đến nông thôn một chuyến, nhưng từ thị trấn đến nông thôn không có xe bò, tôi nhớ ở đây có xe kéo có thể gửi đồ đến nông thôn, không biết xe kéo của các anh có nhận vụ làm ăn của người khác không? Chỉ có tôi và em trai tôi, còn có một ít đồ ăn."
Bây giờ cô không thiếu ăn hay dùng, mấy cái ăn dùng đó vừa vặn có thể đưa đến nông thôn.
Hơn nữa, hơn nửa tháng Tiêu Vũ không ở đây, chỉ có hai người cô và Lâm Ngũ Đệ, tháng này tiết kiệm được nhiều lương thực hơn, vậy đưa một ít đến nông thôn.
Người đàn ông trung niên nói: "Nhận chứ nhận chứ, vẫn là hai cân lương thực."
Lâm Y Y nói: "Cám ơn đồng chí, vậy bây giờ tôi vê nhà, có thể mời người lái lái xe kéo tới nhà của tôi không?”
Người đàn ông trung niên nói: "Có thể, cô về nhà trước, tôi đi gọi người, vẫn là người lái lần trước đưa ngăn tủ và ván cửa qua cho các cô đó, có thể chứ?"
Lâm Y Y: "Có thể, cám ơn anh."
Lâm Y Y dẫn Lâm Ngũ Đệ về đến nhà, lập tức sửa sang quà cáp, tâm trạng của cô bây giờ chính là, cô chiếm được bảo bối, tuy rằng không thể chia sẻ với người khác, nhưng cô muốn cất cao tâm trạng tốt đẹp một lát, sau đó buông thả một chút.
Cô lấy áo bông cho bốn trưởng bối của nhà họ Tiêu, áo bông và quần lót của các em trai nhà họ Lâm, còn có tháng này nhận được một cân dầu, hai cục xà phòng, bốn cân thịt, một cân trứng gà đều mang cho hết, còn có lương thực còn thừa lại trong tháng 11, cô mang 6 cân bột mì nhiều gluten. Cô là người có tài sản 450 vạn, còn có thể để ý chút đồ ấy sao? Đương nhiên, cô cũng không thể đem nhiều, bởi vì những món cô đem đến đều là phúc lợi cư dân của cô và Tiêu Vũ, có nguồn gốc, nếu mang thứ khác nữa, vượt qua phúc lợi, vậy ở trong mắt mọi người chính là mua, mọi người sẽ nghĩ rằng cô rất giàu.
Chờ cô chuẩn bị xong hết thảy, người lái lái xe kéo trạm phế phẩm đề cử cũng tới rồi, là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên chuyển đồ giúp bọn họ hai lần rồi, một lần là chuyển đồ cưới đến nhà họ Lâm, một lần chuyển tấm ván gỗ lại đây, cho nên cũng quen thuộc với Lâm Y Y. Người đàn ông trung niên giúp Lâm Y Y đem hành lý lên xe vận chuyển, sau đó Lâm Y Y đặt Lâm Ngũ Đệ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận