Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 683 Phiên ngoại Lâm Ngũ Quân

Chương 683 Phiên ngoại Lâm Ngũ QuânChương 683 Phiên ngoại Lâm Ngũ Quân
Năm em trai nhà họ Lâm, nếu nói là ai có tình yêu, vậy nhất định là Lâm Ngũ Quân.
Lâm Đại Quân kết hợp với Lâm Trân, là bởi vì Lâm Y Y nhìn trúng điều kiện gia đình của Lâm Trân, ở thời đại đó, đại đội trưởng chính là địa đầu xà trong thôn, vả lại là một đại đội trưởng tương đối có nhân phẩm, nhà vợ như vậy, Lâm Y Y rất vui vẻ. Đương nhiên, cô tới từ hiện đại, vì nhãn duyên và cảm nhận ở tuổi 28 cô cũng không tìm bạn trai, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng em trai đi cưới Lâm Trân, cho nên, cô để Lâm Đại Quân tự mình quyết định, Lâm Đại Quân lúc đó không có tri thức, Lâm Trân là một cô gái trong thôn bất luận trình độ học vấn hay là tướng mạo đều đứng đầu, hơn nữa tính cách cô bé tốt lắm, cho nên Lâm Đại Quân và Lâm Trân làm người yêu, không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, nếu phải nói, vậy nhất định là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Lâm Đại Quân có chút chủ nghĩa đàn ông, Lâm Trân dịu dàng cùng chu đáo thích hợp với cậu ta nhất.
Trương Hiếu Quân nhìn trúng Phương Phương, cũng không phải bởi vì tình yêu, mà là bởi vì điều kiện trong nhà Phương Phương, cô gái này bởi vì tùy hứng xuống nông thôn, thành một trong các quân cờ để Trương Hiếu Quân trở về thành phố, nhưng với Phương Phương mà nói, Trương Hiếu Quân cưng chiều mười năm như một, đó chính là tình yêu, ở trong mắt Phương Phương, cô ta gả cho tình yêu.
Đương nhiên, sau này Trương Hiếu Quân lập nghiệp, nhà họ Phương cũng giúp đỡ cậu ta không ít, ít nhất không thể thiếu giúp đỡ nguồn vốn. Mà nhà họ Phương vẫn rất hài lòng với người con rể này, kết hôn mười mấy năm, cậu ta chưa từng đỏ mặt, nói chuyện to tiếng với Phương Phương. Đương nhiên, nguyên nhân đằng sau chủ yếu là Phương Phương kỳ thật không có chủ kiến gì, cái gì cũng nghe Trương Hiếu Quân. Nhưng ở trong mắt người khác, đó là người chồng yêu thương kính trọng vợ.
Lâm Tam Quân kết hợp với Ứng Song, cũng không phải bởi vì tình yêu, bọn họ là hai người tính cách phù hợp nhau, vào đúng thời điểm, gặp gỡ đúng người, người này có thể không phải người yêu, nhưng nhất định là người bạn đời thích hợp nhất, trong cuộc sống tương lai. Hai người đều là người kiểu lý trí, biết mình cần cái gì, trong mấy anh em, Lâm Đại Quân là tên thần kinh thô, Trương Hiếu Quân là kẻ vì mục đích của bản thân mà không từ thủ đoạn, Lâm Tứ Quân là người tùy tiện, Lâm Ngũ Quân là người có chỉ số thông minh cao, mà chỉ có Lâm Tam Quân, là người tâm tư cẩn thận. Năm 60, Lâm Y Y xuyên thành Lâm Đại Nha, cô thật cẩn thận trở thành hình tượng của bản thân, chậm rãi thay đổi hình tượng yếu đuối vốn có của Lâm Y Y, lại không thể để em trai và người khác cảm thấy quá xuất sắc.
Nhưng mà, Lâm Tam Quân nhớ về chuyện cũ, cảm thấy có hơi kỳ lạ. Cậu ta là quân nhân, tư duy vốn đã rất nhạy cảm. Nhưng mà, cậu ta không có nghĩ đến chuyện xuyên qua. Chẳng qua cảm thấy, chị gái tốt nghiệp lớp năm tiểu học có thể viết bài gửi bản thảo, có hơi không thể tưởng tượng được. Nhưng lúc đó cậu ta chỉ có 12 tuổi, không có nghĩ nhiều như vậy. Nhưng cậu ta dần dần lớn lên, nhớ về quá khứ, trong lòng không có khả năng không phát hiện. Nhưng mà, vậy thì có sao đâu? Ở trong lòng cậu ta, người này chính là chị gái. Giữa Lâm Tứ Quân và Giang Tiểu Thố, cũng không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, bọn họ xem mắt mà nhận ra nhau, có hảo cảm với nhau, rồi tính cách lại phù hợp, cho nên liên ở bên nhau.
Chỉ có Lâm Ngũ Quân, rời nước du học, mang một người nước ngoài trở về, nếu đây cũng không phải tình yêu oanh oanh liệt liệt, vậy tình yêu là gì đây?
Nhưng mà, Lâm Ngũ Quân đời trước, lại không có tình yêu.
Nạn đói năm 60 năm, cha Lâm mẹ Lâm mất, Lâm Đại Nha không còn cách nào, chỉ có thể tặng em trai cho người ta. Lâm Đại Nha vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc em út bị đưa đi, nắm chặt quần áo Lâm Tứ Quân không chịu buông tay, đôi mắt cậu trông mong nhìn Lâm Tứ Quân, khóc tới đứt từng ruột gan, Lâm Đại Nha che miệng mình không dám khóc, chỉ có thể nhìn em trai rời đi.
Lâm Tứ Quân có chút oán hận trừng mắt nhìn Lâm Đại Nha: "Chị, chị đưa Tiểu Ngũ đi, chúng em không còn em trai, sau này không phải chị cũng muốn đưa em đi đấy chứ?" Lâm Ngũ Quân là Lâm Tứ Quân trông coi lớn lên, trong tất cả anh em, tình cảm của cậu ta với Lâm Ngũ Quân tốt nhất, cho dù Lâm Ngũ Quân chỉ có hai tuổi, cũng vô cùng ỷ lại cậu ta.
Lâm Nhị Quân: "Chị, vì sao chị muốn đưa Tiểu Ngũ đi? Không phải là chị ghét bỏ chúng em chứ?"
Bây giờ, trong lòng các anh em lóe lên sự sợ hãi, lỡ như chị cả tặng bọn họ cho người ta thì làm sao bây giờ?
Tuy nhiên, Lâm Đại Nha cũng không biết suy nghĩ của bọn họ.
Dương Quế Lan dẫn Lâm Ngũ Quân tới nhà họ Trương ở huyện thành, Lâm Ngũ Quân đã khóc tới nổi thiếp đi.
Mẹ Trương nhìn đứa bé Dương Quế Lan ôm trong lòng, nhịn không được hỏi: "Chính là đứa trẻ này à?" Bé trai gây gò, sắc mặt vàng nến, vừa nhìn đã biết rất không ổn. Nhưng với mẹ Trương mà nói, đứa nhỏ gầy gò không quan trọng, sắc mặt vàng nến cũng không quan trọng, nhà bọn họ có nội tình, có thể bồi bổ cho đứa nhỏ.
Dương Quế Lan hơi gật đầu: "Cha mẹ bọn nó mất rồi, trong nhà còn một người chị và bốn em trai, không có năng lực nuôi dưỡng đứa nhỏ, cũng bởi vì cha mẹ đi rồi, cho nên không cần đứa nhỏ nữa, hy vọng chị dâu có thể nuôi dưỡng đứa nhỏ này thật tốt, cũng không uổng phí em quen biết với cha mẹ bọn họ."
Mẹ Trương: "Em yên tâm đi, em biết tình huống của nhà bọn chị mà." Con trai của bà ta qua đời, bà ta đã không thể sinh nữa, cho nên mới muốn nhận nuôi một đứa. Bọn họ muốn một đứa trẻ, đến lúc đó nhà bà con có người nhận nuôi, nhưng bọn họ không muốn người ta nhận ra là nhận nuôi, tránh cho tương lai có một ngày, họ hàng tìm tới cửa, vậy không phải nuôi con cho người ta sao?
Dương Quế Lan cũng biết tình huống của nhà họ Trương, cho nên mới đề nghị Lâm Đại Nha tặng Lâm Ngũ Quân cho nhà họ Trương: "Vậy là tốt rồi."
Lâm Ngũ Quân mới hai tuổi, hai tuổi dễ quên, không có ký ức, thậm chí rất dễ quên mất người quen. Sau khi nhà họ Trương nhận nuôi cậu, cả nhà liền dọn đến thành thị khác, nhà họ Trương làm vậy là vì phòng ngừa nhà họ Lâm thông qua Dương Quế Lan tìm tới cửa, cho nên cứ như vậy, cũng có ý cắt đứt với Dương Quế Lan.
Lâm Ngũ Quân dưới sự chăm sóc, nuôi dưỡng của nhà họ Trương, rất nhanh đã không còn gặp anh tư nữa, cậu bắt đầu vui vẻ lớn lên, hơn nữa đầu óc cậu thông minh, thành tích học tập rất tốt, cha Trương mẹ Trương vì nhận nuôi được đứa con như vậy mà cảm thấy vui mừng. Thậm chí ở thành thị xa lạ, người khác cũng không biết đây là con nuôi của bọn họ, cho nên bọn họ đối xử với Lâm Ngũ Quân rất tốt, cũng không cần cố ky quá nhiều, không cần lo lắng Lâm Ngũ Quân sẽ biết thân phận của mình hội biết.
Đương nhiên, chuyện tốt này, chỉ giới hạn trong lúc Lâm Ngũ Quân còn nhỏ, chờ Lâm Ngũ Quân dần dần lớn lên, cậu phát hiện cha mẹ cực kỳ kiểm soát cậu, ví dụ như nhất cử một động của cậu, đều phải để cha mẹ biết. Sau này nữa cậu tốt nghiệp cao trung, cha Trương mẹ Trương liền giới thiệu đối tượng cho cậu làm quen, Lâm Ngũ Quân không thích cô gái này, tướng mạo của cô gái khá, tính cách cũng trung thực, trình độ học vấn không cao, cậu không biết cha mẹ nhìn trúng chỗ nào của đối phương, nhưng cậu không thích. Vì thế, cậu phản kháng cha mẹ, nhưng sự phản kháng của cậu không có tác dụng, cha mẹ cường thế yêu cầu cậu kết hôn với đối phương, thậm chí, cha mẹ còn nói với cậu, trước khi có cậu, vốn có một người anh, nhưng anh trai ngoài ý muốn qua đời.
Cha mẹ lợi dụng sự đồng cảm của cậu bức ép cậu, cậu hiếu thuận cha mẹ, buộc lòng phải làm người yêu với đối phương, thậm chí sau khi tốt nghiệp cao trung, thì kết hôn với đối phương.
Cha mẹ Trương có dục vọng nắm Lâm Ngũ Quân trong lòng bàn tay, là bởi vì đây là con nuôi, trong lòng bọn họ vẫn có chút lo lắng. Bọn họ sở dĩ chọn một đứa con dâu trung thực, là bởi vì bọn họ không muốn con dâu quá lợi hại, kéo con nuôi đi, con dâu nghe lời sẽ không phản kháng bọn họ.
Lâm Ngũ Quân kết hôn không bao lâu, thi đại học liền khôi phục, sau khi khôi phục thi đại học, Lâm Ngũ Quân muốn tham gia thi đại học, trước tiên cha Trương mẹ Trương không có phản đối, nhưng sau lưng, ngày đó Lâm Ngũ Quân đi thi đại học, lại động tay động chân, khiến cậu bỏ lỡ thời gian thi đại học. Với cha Trương mẹ Trương mà nói, đứa nhỏ có phải sinh viên đại học hay không đều không sao cả, bọn họ chỉ muốn đứa nhỏ chăm sóc bọn họ khi về già, tốt nghiệp cao trung đã đủ rôi. Nếu đứa nhỏ thi đại học, sau này rời khỏi thành thị này, bọn họ sợ không nắm được đứa nhỏ.
Sau khi bỏ lỡ thi đại học, sau này Lâm Ngũ Quân lại tham gia thi đại học năm thứ hai, nhưng vẫn không thi được, bởi lúc vì thi đại học thì đau bụng, phát huy không tốt, rời khi trường thi trước thời gian.
Sau hai lần, rốt cuộc cậu không tham gia thi đại học nữa, an phận làm công nhân, bắt đầu nuôi gia đình, chăm sóc cha mẹ. Sau khi Lâm Ngũ Quân bỏ thi đại học, cuộc sống của nhà họ Trương lại bình thường thản nhiên, sau khi mẹ Trương về hưu thì trông cháu trai cháu gái, bà ta giao công việc cho con dâu. Thẳng đến khi cha Trương mẹ Trương chết đi, mọi người của nhà họ Lâm không ai trở về nhận Lâm Ngũ Quân. Tuổi tác của bọn họ vốn đã rất lớn, khi bọn họ chết, Lâm Ngũ Quân cũng mới bốn mươi. Tuy nhiên, Lâm Ngũ Quân lớn lên bên cạnh cha Trương mẹ Trương, tính cách nội liễm, im lặng, cùng với Lâm Ngũ Quân ý khí sáng suốt được nuôi bên cạnh Lâm Y Y hoàn toàn khác biệt.
Năm thứ hai cha Trương mẹ Trương chết, một buổi chiêu nào đó, cả nhà Lâm Ngũ Quân đang ăn cơm, có người tìm tới.
Lâm Ngũ Quân nghe tiếng gõ cửa, đi mở cửa, nhìn người đứng ở cửa, người này sừng sững thẳng tắp, trên người mang theo khí thế của quân nhân, hơn nữa ánh mắt của anh cực kỳ lợi hại, khiến người khác không dám nhìn thẳng,'Ngài là?" Lâm Ngũ Quân theo phản xạ hỏi.
Người tới là Tiêu Vũ, kể từ sau khi kết hôn với Lâm Đại Nha, anh vẫn không nói chuyện yêu đương. Anh xuất hiện ở trước cửa nhà Lâm Ngũ Quân, đã điều tra rành mạch chuyện của Lâm Ngũ Quân, anh tới vì Lâm Đại Nha, Lâm Đại Nha sinh bệnh, mấy năm nay lao mệt thành bệnh, mà mấy thằng khốn nhà họ Lâm đó không muốn chăm sóc cô. Xem ở tình nghĩa lúc nhỏ, anh đưa Lâm Đại Nha đến bệnh viện. Đương nhiên, anh có năng lực và điều kiện chăm sóc Lâm Đại Nha, nhưng anh cảm thấy, đây không phải Lâm Đại Nha mình cần. Cho nên, anh tới tìm Lâm Ngũ Quân. Tiêu Vũ: "Tôi muốn nói chuyện với cậu, chúng ta đi nói chuyện một lúc?"
Lâm Ngũ Quân hoài nghi nhìn anh.
Tiêu Vũ lấy ra giấy chứng minh của mình: "Không cần lo lắng."
Lâm Ngũ Quân nhìn giấy chứng minh của anh, bị dọa nhảy dựng: "Mời ngài."
Một giờ sau, Lâm Ngũ Quân về tới nhà.
Ánh mắt vợ cậu nhìn cậu có hơi đỏ, quan tâm hỏi: "Vậy anh thế nào?"
Lâm Ngũ Quân nói chuyện của Lâm Đại Nha cho cô ấy biết: "Anh muốn đi thăm chị ấy, nếu có thể, anh muốn đón chị ấy." Nhà cậu không có họ hàng, cũng không có người quản, cho nên thêm một người chị, sẽ không có ai nói gì. Nhà của vợ anh cũng đều là người trung thực, năm ấy mẹ nuôi tìm đối tượng thay cậu cũng đã trải qua lựa chọn.
Lâm Ngũ Quân: "Vợ à, anh nghe lời em, anh và em cùng đi thăm chị đi."
Lâm Ngũ Quân cầm tay cô ấy: "Được."
Lâm Ngũ Quân không hận Lâm Đại Nha, năm ấy Lâm Đại Nha không có năng lực nuôi năm đứa em trai, tặng cậu cho người có điều kiện tốt, đã là sắp xếp tốt nhất cô có thể làm. Hơn nữa mặc dù nửa đời trước cha mẹ nuôi có dục vọng khống chế rất mạnh với cậu, nhưng nói thế nào, nuôi dưỡng cậu, về cái ăn cái mặc, chưa từng có lỗi với cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận