Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 475 Thăng bất hiếu

Chương 475 Thăng bất hiếuChương 475 Thăng bất hiếu
Lâm Y Y nói chuyện nghệ thuật, khiến doanh trưởng Hứa có thể nói thế nào đây? Cô cũng nói đến chuyện có người chết, doanh trưởng Hứa nói: "Nên mà nên mà, tất phải trị bệnh! Chúng tôi sẽ gánh vác tiền thuốc men." Lâm Y Y: "Cám ơn doanh trưởng Hứa thông cảm."
Doanh trưởng Hứa: "Vậy đoàn trưởng Tiêu, tôi đi trước."
Tiêu Vũ: "Ừ”"
Sau khi doanh trưởng Hứa rời khỏi, Tiêu Vũ cười nhìn Lâm Y Y một cái: "Em bịa về chuyện đứa nhỏ ngược lại hay lắm."
Tiêu Vũ vừa thấy cô như vậy thì biết là bia rồi, nhưng bia không tệ. Cô chớp mắt, anh đã biết suy nghĩ của cô.
Lâm Y Y thấy anh không tin, hừ một tiếng: "Anh có thể đi tắm rửa."
Tiêu Vũ: "Được." Anh không cần nước ấm, trực tiếp xách nước lạnh vào trong phòng tắm. Chờ anh tắm rửa xong, Tiểu Thập Nhất đã bọc thảm, ở trên giường, trên người cậu bé được lau khô, Lâm Y Y thoa một ít phấn rôm cho cậu bé, sau đó mặc áo thun nhỏ và quần yếm vào cho cậu bé. Tiểu Thập Nhất rất ít đái dầm, bởi vì buổi tối Lâm Y Y sẽ tỉnh một lần, đánh thức Tiểu Thập Nhất, cho cậu bé tiểu. ... Doanh trưởng Hứa nói: "Tiểu Bảo đánh bị thương đứa nhỏ, con đi nhận lỗi với nhà người ta rồi."
Mẹ Hứa: "Nhận lỗi cái gì? Con nít đánh nhau..."
Doanh trưởng Hứa đánh gấy lời của bà ta: "Cậu ấy là cậu em vợ của thủ trưởng cấp trên con, là đứa con của doanh trưởng cùng cấp, hai doanh trưởng cùng một đội ngũ với con, nếu chúng con cùng nhận nhiệm vụ, mẹ muốn con đối mặt bọn họ thế nào?"
Mẹ Hứa vừa nghe vậy: "Đây... Đây còn là cậu em vợ của nhà thủ trưởng con?" Về phần cùng cấp khác gì đó, bà ta mới không quan tâm, đều là cùng cấp, sợ cái gì?
Doanh trưởng Hứa: "Mẹ, mẹ có thể ở đây hai ngày, qua hai ngày mẹ dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo trở về đi, con và vợ con còn phải chuẩn bị mang thai sinh đứa nhỏ, mẹ để hai đứa trẻ ở đây không tiện, huống chỉ Đại Bảo đã là đứa bé nửa lớn, nào có ở chung với thím như vậy được?"
Mẹ Hứa vừa nghe con trai muốn đuổi bà ta đi, lập tức ngồi dưới đất khóc lớn: "Thằng bất hiếu..."
"Mẹ... Doanh trưởng Hứa đánh gấy lời của bà ta,'Mẹ có thể mắng lớn tiếng một chút, muốn nắm lấy điểm yếu của con thì chờ thăng từ doanh trưởng lên phó doanh trưởng còn hơn."
Mẹ Hứa không biết con trai luôn luôn nghe lời sao lại như vậy, nhưng doanh trưởng Hứa vừa nói như vậy, bà ta thật sự bị dọa. Bà ta cả đời kiêu ngạo nhất chính là hai đứa con trai, sau khi con lớn qua đời, bà ta cảm thấy sụp đổ, nhưng cũng may con trai nhỏ cũng làm binh, mà còn xuất sắc hơn con lớn. Thế nhưng do tư tâm, bà ta cũng bị con dâu cả ảnh hưởng tư tưởng, cảm thấy con trai nhỏ có thể có hôm nay, toàn bộ nhờ con lớn, nếu không có con trai lớn, anh ta ngay cả làm binh cũng không thể, cho nên đây là con trai nhỏ thiếu con trai lớn.
Doanh trưởng Hứa tiếp tục nói: 'Mẹ, mẹ ở đây đắc tội nhiều lắm, Tiểu Bảo đã quen nuôi chiêu, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa con và những chiến hữu khác, cho nên mẹ về đi, lần sau mẹ nhớ con, có thể lại đến thăm con."
Mẹ Hứa thấy con trai thái độ tốt lên, lập tức nói: "Mẹ vốn không định ở lâu, mẹ chỉ đến thăm con, mấy ngày nữa Đại Bảo cũng về với mẹ, nhưng Tiểu Bảo nhất định phải ở lại, mẹ nghe nói trường học quân đội tốt hơn bên ngoài, Tiểu Bảo muốn ở đây đi học."
Doanh trưởng Hứa muốn nói gì, mẹ Hứa lại nói: "Tiểu Thắng, đây là con nợ anh cả con. Lúc trước không có nó, con cũng đi không có hôm nay, con có thể thăng chức làm doanh trưởng, cũng là lãnh đạo nhìn mặt mũi anh trai con, cho nên con không thể quên ân phụ nghĩa."
Doanh trưởng Hứa nghe thế, sợ ngây người, anh ta chưa từng nghĩ tới lời này sẽ từ miệng mẹ mình nói ra, cũng chưa từng nghĩ tới, mẹ anh ta lại nghĩ như vậy. Những năm này mặc dù anh ta không ở bên cạnh bà, nhưng anh ta gửi tiên vê còn chưa đủ cho mẹ mình sống tốt sao? Vợ anh ta cũng thay anh ta ở bên mẹ tận hiếu. Tâm doanh trưởng Hứa tram xuống: "Me yên tâm, con biết nên làm thế nào."
Mẹ Hứa nói: "Vậy mới được, con phải thay anh con chăm sóc tốt cho đám Tiểu Bảo."
Doanh trưởng Hứa trầm mặt: "Con định giải ngũ, mẹ đã nói chức vị của con là dựa vào anh mới thăng đến, vậy con từ chức là được. Con tham gia quân ngũ mười năm, mười năm này, mỗi tháng một nửa tiền lương giao cho chị dâu không nói, mỗi tháng còn cho mẹ tiền, trong lòng mẹ, tất cả vậy mà đều là công của anh, phải biết năm đó tiền trợ cấp của anh chỉ có 500, chúng con không cầm tiền trợ cấp, chỉ muốn một cơ hội chiêu binh. Nói khó nghe một chút, con nợ anh cũng chỉ có 500 đồng này, thế nhưng mười năm này tiền con cho chị dâu cũng không chỉ 500 đồng."
Mẹ Hứa: "Con... Con...'
Doanh trưởng Hứa nhìn thẳng vào mẹ Hứa: "Mẹ yên tâm, dù xuất ngũ về nhà, con cũng đi làm việc kiếm điểm công, cũng có thể nuôi sống mẹ." Nói xong, anh ta vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận