Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 147 Đồng hồ treo tường

Chương 147 Đồng hồ treo tườngChương 147 Đồng hồ treo tường
Tiêu Vũ: "Tình hình bây giờ, ngành tương quan cũng sẽ không quản chợ đêm, chuyện chợ đêm chính phủ đều biết rõ, nhưng mọi người thiếu lương thực, cho nên chợ đêm hiện tại coi như là một con đường, bởi vậy bây giờ chợ đêm vẫn an toàn. Nhưng an toàn là một chuyện, có một số việc ba ngoài không giống với bên trong, chợ đêm vẫn không thể buông thả công khai." Thật ra, anh cũng tính đi chợ đêm mua thêm lương thực cho người nhà, nhưng mà gần đây mới vừa tiếp nhận chức vụ, rất bận rộn, anh định bụng chờ anh dành ra thời gian lại hỏi thăm chuyện này.
Lâm Y Y: "Em hiểu rồi."
Ngày hôm sau Bữa sáng chính là bánh bao trắng đêm qua làm, tổng cộng 13 cái bánh bao trắng, Tiêu Vũ ăn 3 cái, Lâm Y Y ăn 1 cái, còn lại 9 cái, Lâm Ngũ Đệ gào đòi cô cháo của cậu.
Sau bữa sáng, Tiêu Vũ đi cục công an. Tiêu Vũ đi không bao lâu, Thôi Bình đến đây đưa một cân đậu tương: "Nhất Nhất à, chỗ chị là một cân đậu tương, đến lúc đó em đưa chị bốn cân mầm đậu tốt nhé."
Lâm Y Y: "Được, không thành vấn đề, nhưng mà chị Bình, mầm đậu tương không dễ mọc, thời tiết bây giờ nhiều nhất ngày mai mới mọc được, nếu không sẽ chín rữa."
Thôi Bình: "Không sao, chị không vội. Đi, chị dẫn em đi làm quen thị trấn một chút."
Lâm Y Y: “Dạ, vâng.'
Bởi vì Lâm Y Y còn dắt theo Lâm Ngũ Đệ cho nên nơi các cô có thể đi dạo ít hơn, đầu tiên các cô đến cửa hàng bách hóa, Thôi Bình còn giới thiệu nhân viên bán hàng trong đó cho Lâm Y Y quen biết, là nhân viên bán hàng chuyên mua vải bố. Sau đó lại đến cung tiêu xã, trái lại Lâm Y Y chưa từng tới cung tiêu xã thị trấn, cuối cùng là chợ rau, mua đồ trong chợ rau dựa theo tiền vốn, ví dụ như rau dưa, tuy rằng không cần phiếu, nhưng hạn chế số lượng. Hiện tại, trong chợ rau cái gì cũng thiếu, khi đói kém đồ ăn đều bị cướp sạch cho nên cung cấp hàng hóa ít, còn có một nguyên nhân là chợ rau là của chính phủ, giá cả nơi này sẽ không bởi vì nạn đói mà thay đổi, không như chợ đen, giá cả một ngày một tăng.
Đi dạo mấy nơi này xong cũng gần giữa trưa.
Buổi trưa trong nhà vẫn ăn bánh bao, đồ ăn chỉ có một, đó là khoai tây. Nhưng hôm nay là khoai tây nướng tương, là một trong số ít món ăn Lâm Y Y biết làm, bởi vì không có kỹ thuật gì, chỉ cần trút tương và đường vào, sau đó thêm nước, chờ khoai tây mềm, sau khi nước trong nồi cạn là có thể ra nồi.
Cách thực hiện này Lâm Y Y nhìn thấy mẹ làm, nhưng khi mẹ cô làm sẽ bỏ thêm quả mơ với dùng dấm đường ướp tỏi, chờ sau khi khoai tây nướng xong, hương vị là tuyệt nhất, đáng tiếc điều kiện nơi này có hạn.
Tuy là điều kiện có hạn, giữa trưa lúc Tiêu Vũ ăn cũng hết sức kinh ngạc: "Khoai tây này ăn ngon quá. Người thời đại này sao mà chịu dùng đường nướng khoai tây chứ? Cho nên cách ăn này vẫn là lân đầu tiên ăn của Tiêu Vũ.
Lâm Y Y nói: "Em nghe người ta nói, nếu anh thích lần sau lại làm cho anh."
Tiêu Vũ: "Được."
Hai người lớn thêm một Lâm Ngũ Đệ, món chính ăn bánh bao trắng, đồ ăn là một mâm khoai tây nướng. Lâm Y Y nướng hai mâm, còn một mâm buổi tối ăn. Cho dù là như vậy, món ăn này cũng ngon hơn của nhà họ Tiêu.
Chín cái bánh bao, mất đi bốn, chỉ còn năm cái. Thật ra nếu một cân bột mì làm bánh bao trắng có thể ăn một ngày, vẫn đủ no roofi.
Buổi tối, Tiếu Vũ tan tâm hơi muộn, khi trở cầm theo một cái đồng hồ, nhìn qua có hơi cũ.
Lâm Y Y: "Sao anh tìm được cái đồng hồ này vậy?"
Tiêu Vũ: "Ngày hôm qua không phải em bảo cân đồng hồ xem thời gian sao? Buổi sáng anh đi làm vào trạm phế phẩm dặn dò, lúc tan tâm bên kia đưa tới cho anh. Vốn hư rồi, bên kia sửa một chút. Trạm phế phẩm biết anh cần gấp nên không tốn thời gian sơn lên, em thấy cái này thế nào? Nếu thích thì chúng ta sơn nó."
Đây là đồng hồ treo tường, có thể dùng để bàn, đồng hồ quả lắc, loại đồng hồ này ở thời đại bây giờ người có tiền mới mua nổi, tuy vậy đồng hồ này rất cũ, thân đồng hồ làm bằng gõ, phía trên là đĩa đồng hồ tròn tròn, phía dưới là một quả lắc, khi đến đúng thời gian sẽ vang đương đương đương. Nếu dựa theo năm 1960 hiện tại mà tính thì đồng hồ treo tường nhập vào đất nước ta đã gân 360 năm lịch sử.
Lâm Y Y: "Trạm phế phẩm thật sự là cái gì cũng có."
Tiêu Vũ: "Bọn họ cũng thu riêng phế phẩm, có vài người không cần phế phẩm, có thể bán cho trạm phế phẩm. Giống như đồng hồ này, quá lâu rồi, khi người trạm phế phẩm thu sẽ xem một chút, có thể sửa được hay không, nếu có thể bọn họ sẽ thu, có vài cái là bọn họ lén thu, có vài cái là trạm phế phẩm thu giúp."
Lâm Y Y: "Còn có thế nữa hả? Vậy anh mua bao nhiêu tiên?"
Tiêu Vũ vươn năm ngón tay.
Lâm Y Y: “5 hào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận