Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 563 Tron tim 1

Chuong 563 Tron tim 1Chuong 563 Tron tim 1
Lương Thị nói: "Chính là sữa không đủ, khoảng thời gian này vì để có sữa cho nên ăn rất nhiều móng heo, mới béo lên." Thế nhưng nếu lại như lúc trước chăm sóc Cát Tường, mỗi tháng cho đứa nhỏ bú sữa bột thì cô ấy không nỡ, cho nên, cô ấy thà rằng chính mình ăn béo lên một chút, cũng phải cho đứa nhỏ uống sữa mẹ, chủ yếu là sữa bột quá đắt, lúc trước thân thể Cát Tường kém cho nên hết cách rồi, đứa nhỏ thân thể hư nhược thì phải chăm sóc kỹ một chút.
Lâm Y Y: "Trải qua mấy tháng nữa, đứa nhỏ ăn cháo, sẽ tốt một chút."
Lương Thị: "Cháo đã chuẩn bị kỹ càng, chờ không còn sữa bột liền cho uống cháo. Trong nhà còn có hai bình sữa bột, thêm vào của chị dâu, thì có bốn bình, em không khách khí."
Lâm Y Y: "Khách khí cái gì? Em có chỗ mua sữa bột sao?"
Lương Thị vô cùng thần bí nói: "La cô em chồng đưa tới, em sinh đôi, cô ấy đưa hai bình sữa bột, mẹ chồng cũng đưa hai bình." Các trưởng bối hiện tại có tiên, hơn nữa trưởng bối nhà họ Tiêu cũng coi như văn minh, ở chúng tốt, cho nên cam lòng đưa sữa bột."Chị hai, sát vách cũng sinh một đứa con gái, mẹ chồng và cô em chồng cũng đưa một bình sữa bột, sau đó sát vách liền nói sau lưng mọi người xem thường chị ta, nói linh tinh rất lâu."
Lâm Y Y không thấy có gì sai, sát vách sinh một đứa, đưa một bình sữa bột, Lương Thị sinh hai đứa, đưa hai bình sữa bột, không phải bình thường sao? Nhưng đối với Tề Cần Thái, chị ta có ý nghĩ như thế, Lâm Y Y cũng không kỳ quái.
Cát Tường: "Mẹ, bác hai gái, con và Tiểu Thập Nhất đi chơi."
Lâm Y Y: "Đi đi, phải chú ý an toàn, không chơi nước, không đi cùng người xa lạ."
Cát Tường: "Biết rồi."
Tiểu Thập Nhất: "Biết rồi."
Cát Tường nắm tay Tiểu Thập Nhất: "Thập Nhất, anh trai dẫn em đi chơi trốn tìm, em có muốn chơi trốn tìm không?"
Tiểu Thập Nhất lắc đầu một cái: "Không biết, chơi trốn tìm là sao?"
Cát Tường: "Chơi trốn tìm chính là giấu bản thân đi, không để cho người ta phát hiện."
Tiểu Thập Nhất: "Em nhất định sẽ giấu bản thân mình đi."
Những người bạn nhỏ rất yêu thích đi ruộng lúa hoặc là trong phòng không có ai chơi trốn tìm, ở trên đường, Cát Tường dẫn Tiểu Thập Nhất gặp phải Lâm Ngũ Quân và Lý Vượng Đạt, sau đó lại đi gọi mấy người tiểu đồng bọn đi chơi chơi trốn tìm. Lúc chơi, bọn họ kéo búa bao, đứa nhỏ thua trận nhắm mắt đứng một bên, chờ đếm từ một tới năm mươi, chỉ cần thời gian vừa đến, mặc kệ những người khác có trốn hay không, cũng sẽ bắt đầu tìm người.
Lâm Ngũ Quân lôi kéo Lý Vượng Đạt trốn, cậu muốn chăm sóc bạn tốt sinh bệnh, Cát Tường liền dẫn theo Tiểu Thập Nhất trốn cùng nhau. Cát Tường dẫn Tiểu Thập Nhất đi tới một đống rơm rạ: "Em ở đây, anh trai đắp rơm ra lên người em, nếu như không ai phát hiện thì em đừng đi ra ngoài, hiểu chưa?"
Tiểu Thập Nhất: "Rõ ràng."
Cát Tường: "Anh trai sẽ trốn ở bên cạnh, em không phải sợ, nếu như có người phát hiện, khẳng định cũng là phát hiện anh trai, em cũng đừng đi ra, hiểu chưa?"
Tiểu Thập Nhất: "Rõ ràng."
Cát Tường: "Vậy em trốn cho kỹ"
Bé ngoan Tiểu Thập Nhất ngồi xong, chờ Cát Tường đắp rơm rạ lên người cậu bé, cậu bé lại từ bên trong đẩy rơm rạ ra, một đôi mắt to nhìn khắp nơi, nhìn thấy Cát Tường ngồi xổm ở bên cạnh, cũng cầm rơm rạ che ở trên người mình, cậu bé liền cảm thấy chơi vui. Nhưng cậu bé còn nhỏ không biết ghi nhớ, một lát sau, cậu bé đẩy rơm rạ ra bắt đầu đi lại.
Cát Tường cũng không biết Tiểu Thập Nhất đang di lại khắp nơi, cậu trốn kỹ, mà Tiểu Thập Nhất thì vẫn còn xem mình đang trốn ở dưới rơm rạ, người khác liền không nhìn thấy cậu bé, cho nên đi tới đi lui rất vui vẻ, ngay sau đó trở thành người đầu tiên phát hiện.
"Em bị tìm thấy rồi, có thể lấy rơm ra trên người." Cậu bé đếm tới năm mươi liền đến tìm người, đầu tiên bắt được Tiểu Thập Nhất, tiếp theo động thủ lấy rơm rạ trên người Tiểu Thập Nhất xuống, sau đó nhìn ánh mắt vô tội của Tiểu Thập Nhất/'Ôi chao, em đã trốn rồi thì đừng di chuyển, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy."
Tiểu Thập Nhất vô tội chớp chớp mắt. Chờ đối phương tiếp tục đi tìm người khác, Tiểu Thập Nhất lại dùng rơm rạ che ở trên người mình, sau đó tìm một nơi mà bé ngoan có thể ngồi, không đi lại. Trốn rồi không cần di chuyển, Tiểu Thập Nhất nói với chính mình.
Ước chừng qua hai phút, tất cả đứa nhỏ đều bị tìm thấy.
Cát Tường: "Còn có em trai của tớ, nó không bị tìm thấy." Thế nhưng, vốn dĩ em trai đang ở bên cạnh đống rơm của mình giờ lại không thấy nữa. Em trai của cậu đâu?
Cậu bé: "Nói bậy, cậu ấy là người đầu tiên bị tìm thấy, cậu ấy mang theo đống rơm trên người đi lại khắp nơi."
Cát Tường: "Vậy nó ở đâu?"
Cậu bé: "Làm sao tớ biết, sau khi tìm được em ấy thì tớ liền đi tìm người khác."
Cát Tường: "Thập Nhất. .. Thập Nhất em ở đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận