Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 121 Lung tung

Chuong 121 Lung tungChuong 121 Lung tung
Lâm Y Y: "... Chính là rất thông minh, thông minh đến một bụng ý đồ xấu, có điều, lời em nói là lời khen ngợi." Cụ thể, cô cũng giải thích không được.
Tiêu Vũ: "... Cũng chính là còn có nghĩa xấu." Cho nên cũng không được an ủi.
Lâm Y Y nói: "Nhưng em rất thích đàn ông phúc hắc."
Tiêu Vũ: ".. " Thích cái gì chứ, không hiểu ra sao. Thế nhưng, vợ anh đây là đang thổ lộ với mình."Ừm”" Trong lòng dễ chịu một chút.
Lâm Y Y: "Vậy em nghe lời anh, sau này không tranh không cướp không ầm ï."
Tiêu Vũ: "Có thể khóc."
Lâm Y Y nhíu mày: "Em sẽ không khóc. .. anh muốn em phải khóc làm sao?"
Tiêu Vũ: ".. " Luôn cảm thấy lời này có chút tà ác.
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ tỉnh dậy sớm nhất, cô vợ nhỏ nằm ở trong lồng ngực anh, quay lưng lại với anh, cho nên là anh ôm cô, mà cô vợ nhỏ ôm Lâm Ngũ Đệ, nhìn qua đúng là như một nhà ba người.
Tiêu Vũ tỉnh lại nhưng không động đậy, nhìn cô vợ nhỏ sắc mặt hồng hào trong lồng ngực, anh cúi đầu, ngửi một cái. Chỉ có điều lại ngửi được một mùi khai. Anh vội vàng ngồi dậy, ôm Lâm Ngũ Đệ từ trong lồng ngực Lâm Y Y ra, quả nhiên, Lâm Ngũ Đệ đái dầm.
Động tĩnh này đương nhiên khiến Lâm Y Y tỉnh rồi, sau khi tỉnh rồi cũng cảm giác được trên eo mình ẩm ướt, có tiếng tách tách. Cô muốn điên lên, đánh cái mông nhỏ của Lâm Ngũ Đệ một hồi. Lâm Ngũ Đệ mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy có thể được anh nâng lên cao cao, cậu lại ngây ngốc nở nụ cười.
Lâm Y Y nhẹ giọng nói: "Thật là một tiểu tử ngốc."
Tiêu Vũ: “Anh đi lau mông cho nó.'
Lâm Y Y: "Ừm."
Hai người hợp tác đúng là nhanh, chỉ chốc lát sau, Lâm Ngũ Đệ đã thay quần sạch sẽ, còn Lâm Y Y thì tắm sơ qua một cái: "Anh Vũ, em đi giặt quần áo, sẵn tiện giặt chiếu."
Tiêu Vũ: “Anh đi cùng với em."
Lâm YY: “Anh không chạy bộ sao?”
Tiêu Vũ mặc áo huấn luyện màu xanh của quân đội, bên dưới mặc quần huấn luyện cùng màu.
Thật ra dựa theo cách nói của thời hiện đại, áo là áo T-shirt, quân là quần ran ri.
Tiêu Vũ: "Không có chuyện gì."
Sau đó Tiêu Vũ ôm Lâm Ngũ Đệ, mang theo ba lô, Lâm Y Y cầm chiếu, một nhà ba người đi giặt quần áo. Đặc biệt là chiếu, Lâm YY không tiếc dùng xà phòng, tỉ mỉ chà qua, nếu không thì nước tiểu của Lâm Ngũ Đệ sát thương quá mạnh mẽ, không rửa sạch sẽ, chờ nước tiểu thấm vào sẽ lưu lại vệt màu vàng.
Chờ một nhà ba người từ bên dòng suối trở về, những người khác trong nhà họ Tiêu cũng lục tục rời giường.
Bởi vì tối ngày hôm qua ăn ngon cũng ăn no, cho nên ngày hôm nay khí sắc mọi người rất tốt, không uể oải như trước đây. Cơm là khoai lang bỏ thêm gạo, nhìn như một nồi lẩu, nhưng hai phần ba đều là nước.
Người một nhà ăn xong điểm tâm, Tần Hương Cúc nói: "Ngày hôm qua đã nói rõ lợn rừng vừa phát hiện, là do Tiểu Ngư Nhi đánh chết, cho nên thịt lợn rừng thịt thuộc về phòng hai, còn phòng hai muốn xử trí như thế nào thì chúng ta không quan tâm. Cho nên sau này, mặc kệ phòng lớn hay là cả ba phòng đều như vậy, chỉ cân mỗi người tự mình phát hiện ra đồ vật thì đều là của các con, giống như là vốn riêng, chỉ cần có ý để lại cho của chung một ít là tốt rồi.
Lời này của mẹ không phải chuyện cười, miễn cho có người muốn chiếm đồ vật của phòng khác để trợ giúp nhà mẹ đẻ." Lời này là nhằm vào Te Cần Thái.
Tề Cần Thái cúi đầu không nói, ba phòng không có ý kiến.
Tần Hương Cúc lại nói: 'Cho nên ngày hôm qua Tiểu Ngư Nhi đổi lấy những thứ đó thì vẫn quy về phòng hai, Nhất Nhất, chờ một lúc các con cầm lấy. Còn có bột sữa lúa mạch, vợ của lão đại phân một nửa cho phòng hai, phòng hai còn có Tiểu Ngũ cũng là đứa bé."
Tê Cần Thái không vui, cô nói: "Mẹ, Lâm Ngũ Quân lại không phải người nhà họ Tiêu, có tư cách gì ăn bột sữa lúa mạch của nhà họ Tiêu?"
Tần Hương Cúc cau mày: "Đây là đồ vật mà phòng hai đổi lấy, Tiểu Ngư Nhi là anh rể, Nhất Nhất là chị ruột, ăn đồ ăn của anh chị còn không có tư cách sao?"
Lâm Y Y nói: "Me, không cần, chỉ là một chén nhỏ bột sữa lúa mạch, cho Tiểu Thụy ăn cũng không đủ. Ngày kia anh Vũ phải đi làm, không phải con còn có tiền nhuận bút sao? Con dùng tiền nhuận bút mua một bình bột sữa lúa mạch cho Tiểu Ngũ là được rồi, để anh Vũ mang về."
Không khí này một trận lúng túng.
Tiên nhuận bút là của riêng của Lâm YY không dính dáng đến Tiêu Vũ, Te Cần Thái nói Lâm Ngũ Đệ không phải người nhà họ Tiêu, không thể ăn bột sữa lúa mạch của nhà họ Tiêu, hiện tại Lâm Y Y nói, cô dùng tiền nhuận bút của chính mình mua, này không chỉ là đánh vào mặt Tề Cần Thái mà còn đánh lên mặt nhà họ Tiêu. Thế nhưng giọng nói của cô vẫn luôn dịu dàng, âm thanh yếu đuối, ai cũng không thể nói cô không đúng.
Tiêu Vũ: ".. " Cơn giận hôm qua còn chưa tan: "Chờ anh đi làm lại sẽ hỏi đồng nghiệp có phiếu mua bột sữa lúa mạch không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận