Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 685 Ngoại truyện nhà họ Tiêu 2

Chương 685 Ngoại truyện nhà họ Tiêu 2Chương 685 Ngoại truyện nhà họ Tiêu 2
Tiêu Võ: "Chú ba, các em tới rồi." Tiêu Võ mấy năm nay luôn gác cửa ở công xã, trước đây là công xã, sau này biến thành chính quyền thôn, ngược lại anh ta rất dễ thỏa mãn, hơn nữa anh ta cảm thấy gác cửa ở chính quyền thôn rất tốt, dù lớn hay nhỏ coi như là đơn vị chính phủ.
Tề Cần Thái: "Chú ba tới, bọn chị đang muốn tìm cha mẹ thương lượng chuyện đám tiệc, đây không phải là Tiêu Thụy thi đại học, trong nhà cũng nên nhiệt náo một chút, đến khi nhân thủ không đủ, còn cần mọi người tới giúp nữa." Nhà anh cả bọn họ so ra kém hơn nhà chú hai, có lẽ còn kém hơn cả nhà chú ba. Nhà anh cả bọn họ chỉ xuất hiện một sinh viên đại học.
Lương thị: "Vậy trùng hợp, nhà bọn em cũng muốn mở tiệc, Cát Tường bọn em cũng thi đậu đại học, cũng không biết có cùng một ngày với anh chị hay không."
Lương thị vừa nói lời này, Tê Cân Thái câm nín.
Tần Hương Cúc đi ra từ trong phòng, cũng nghe thấy câu nói vừa rồi: "Cát Tường cũng thi đậu?
Thế thật sự là quá tốt, hai anh em đều thi đậu đại học, tương lai có triển vọng." Với Tần Hương Cúc mà nói, dù là cháu trai nào thi, bà đều vui mừng.
Tê Cần Thái: "Cát Tường cũng thi đậu? Thư thông báo còn chưa tới nữa, em dâu cũng không nên khoác lác, lỡ như đến lúc đó không có thi đậu lại vô duyên vô cớ thành trò cười cho người ta." Mặc dù chị ta nói như thế, nhưng chị ta cũng không nghĩ Lương thị sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế, lẽ nào Cát Tường thật sự thi đậu? Nghĩ như thế, Tê Cần Thái có chút khẩn trương. Nếu chỉ có con trai cô thi đậu, thì chính là đứa cháu đầu tiên, ít nhất trước mắt là vậy, mà nếu Cát Tường cũng thi đậu, thế hai người đều thi đậu, thì không ngạc nhiên nữa.
Lương thị: "Thi đậu rồi thi đậu rồi, chuyện này còn là chính miệng chị dâu hai nói, làm sao giả được?"
Tần Hương Cúc: "Nhất Nhất nói?"
Tê Cần Thái: "Đại học cũng không phải cô ta mở, sao bảo cô ta nói thi đậu thì thi đậu chứ?" Tề Cần Thái đã thật lâu không có nói kiểu như vậy, kể từ khi nhà anh cả cắt đứt quan hệ với nhà chú hai, chị ta cũng rất an tĩnh, nhưng lần này con trai chị ta thi đậu đại học, chị ta giống như tìm về thế trận, cũng cứng rắn.
Tần Hương Cúc: "Con ít nói mấy câu đi, vợ thằng ba nói như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, vợ thằng hai cũng không phải người không có đầu óc như con, chuyện không nắm chắc nó sẽ nói lung tung sao? Vợ thằng ba, chuyện là thế nào?”
Lương thị: 'Mẹ, chuyện là như vầy, hôm nay Cát Tường gọi điện thoại cho bác gái hai của nó..."
Lương thị kể lại chuyện của Cát Tường một lần "Cũng may Cát Tường cơ trí, gọi điện thoại cho bác gái hai nó, nếu không chúng con cứ ngây ngốc chờ nhận thư thông báo, nếu thật sự bỏ nhận thư thông báo, chúng con lại không biết Cát Tường đã thi đậu đại học, thế không phải giống như Tiểu Thụy lại thi lại sao?" Lương thị cũng không phải người có thể chịu đựng, sau khi điều kiện nhà thứ ba bọn họ vượt qua nhà anh cả, Lương thị còn có thể nhịn Tê Cần Thái sao? Cho nên lời cuối cùng, cô ấy cũng giãm Tiêu Thụy một đạp. Mặc dù làm như vậy có chút không tốt, dù sao đứa nhỏ Tiêu Thụy này rất tốt, nhưng Tề Cần Thái giãm con cô ấy, sao cô ấy có thể chịu được?
Tề Cần Thái nghe xong, đúng là chán ghét như ăn phải phân. Vận may của nhà chú hai cũng thật tốt nhỉ?
Tần Hương Cúc vừa nghe vậy, thở phào một hơi: "Thì ra là như vậy, ông trời phù hộ ông trời phù hộ, cũng may Cát Tường thông minh gọi điện thoại cho bác gái hai của nó, nếu không thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tiêu Tân: "Cũng không phải ổn rồi sao, bây giờ mọi chuyện rõ ràng thì tốt rồi. Mẹ, với tiệc cho Cát Tường, chúng con tới bàn bạc một chút với mọi người."
Tần Hương Cúc nghe thế: "Rõ ràng thế thì tốt, hai nhà cùng làm. Nếu chia ra mở, còn mời cùng một đám người, lãng phí tiền làm gì chứ?”
Tiêu Võ: “Mẹ nói có lý.'
Tiêu Tân: "Nghe mẹ."
Nói đến vấn đề tiên bạc, Tê Cần Thái và Lương thị cũng không có vấn đề gì.
Người lớn bàn chuyện đám tiệc, Tiêu Thụy đi đến bên cạnh Cát Tường: "Em hai, Cát Tường, chúc mừng em."
Cát Tường cười nói: "Cảm ơn anh cả." Khi thư thông báo của Tiêu Thụy tới, Cát Tường đã nói chúc mừng. Mặc dù lúc đó cậu không có nhận thư thông báo, nhưng anh cả thi đậu, cậu cũng thấy vui thay anh cả. Dù cho nhà con ba có mâu thuẫn gì với nhà con cả, tình cảm của anh em họ bọn họ vẫn khá tốt.
Tiếp theo, hai anh em bắt đầu nói chuyện về đại học, Cát Tường: "Cậu Tiểu Ngũ nói với em, đại học thú vị lắm, trong đại học..." Cát Tường hướng tới đại học, lúc Lâm Ngũ Quân gửi thư cho cậu, nói không ít chuyện về đại học.
Tiêu Thụy nghe, cũng dần dân cảm thấy thú vị. Lúc trước, khi Tiêu Thụy nhận được thư thông báo, cậu không có tìm Cát Tường trò chuyện, cậu lo lắng kích thích Cát Tường, bây giờ thư thông báo của Cát Tường tới rồi, cậu có thể an tâm mà nói chuyện với cậu.
Chuyện nhà họ Tiêu mở tiệc ở trong thôn cho hai đứa cháu, tất cả mọi người tới cửa chúc mừng, lúc bọn họ đến nhà chúc mừng, bất ngờ là Tề Cần Thái không có nói Cát Tường không phải, bởi vì Cát Tường thi đậu đại học, Tiêu Thụy thi cao đẳng nhưng người khác không biết sự khác nhau giữa đại học và cao đẳng, nhưng Tề Cần Thái biết, bởi vì chị ta hỏi con trai đại học của con chị ta hay Cát Tường tốt hơn, thì chị ta mới biết đại học của con trai không bằng cháu trai, cho nên chị ta không bao giờ giãm đạp Cát Tường nữa. Đối với chuyện này, người nhà họ Tiêu cũng không nói gì. Nói vậy, Tê Cần Thái không giãm Cát Tường, Lương thị sẽ không giãm Tiêu Thụy. Tiệc của nhà họ Tiêu làm không tệ, thức ăn còn ngon hơn năm ấy Lâm Y Y mở tiệc, hết cách rồi, mặc dù mới cách nhau hai ba năm, nhưng năm 77 và năm 80, lại thay đổi rất lớn.
Sau tiệc, nhà họ Tiêu lại an tĩnh. Tê Cần Thái và Lương thị muốn chờ khi con trai lên đại học, chuẩn bị đồ đạc cho con trai. Nhưng mà, nơi xa nhất các cô đi chính là huyện thành, sao biết chuẩn bị cái gì cho con trai? Cho dù chuẩn bị, cũng là mấy món của người nông thôn, lại sợ chuẩn bị mấy món đó làm mất mặt con trai.
Đúng lúc này, hàng của nhà họ Tiêu tới, là từ thủ đô gửi đến.
"Tiêu Đại Cường... Tiêu Đại Cường có ở nhà không? Hàng tới rồi."
Tần Hương Cúc: "Đây đây, ông già, hàng tới kìa."
Tiêu Đại Cường bị Tân Hương Cúc tha từ trên giường xuống, ông đang ngủ trưa, ngay cả dép lê cũng không kịp mang, trực tiếp đi chân không chạy ra ngoài: "Hàng của tôi? Tôi còn có hàng?"
Người đưa thư: "Gửi từ thủ đô tới, là con trai con dâu ông gửi đến." Hàng gửi tới từ thủ đô cũng không phải lần đầu tiên, cho nên người chuyển phát nhanh cũng quen biết người nhà họ Tiêu.
Tiêu Đại Cường: "Đúng... , vậy phải là của thằng hai gửi tới."
Người đưa thư: "Còn gói lớn, ông kiểm tra thử có hư hỏng không, rồi mới ký tên."
Tiêu Đại Cường: "Được." Sau khi kiểm tra hàng không có hư, Tiêu Đại Cường ký tên.
Cửa nhà anh cả, Tê Cần Thái nhìn chung quanh, mỗi lần có hàng gửi từ thủ đô tới, bọn họ đều chỉ có phần nhìn quanh, bởi vì đều là cho bốn trưởng bối, từ vật phẩm dinh dưỡng đến đồ mặc, chưa từng chia cho bọn họ.
Tiêu Đại Cường xách gói hàng vào trong nhà, Tân Hương Cúc lấy kéo thật cẩn thận cắt gói hàng. Vừa cắt gói hàng, nhìn đồ bên trong, Tân Hương Cúc sửng sốt, những món này không phải của bọn họ."Đây là cho đứa nhỏ?”
Tiêu Đại Cường nhìn thoáng qua: "Vậy nên cho Cát Tường... Chỗ này có bức thư, anh xem thử một chút."
Tần Hương Cúc: "Đọc cho em nghe xem."
Vì thế, Tiêu Đại Cường đọc thư, Tân Hương Cúc nghe. Thì ra những món đồ này không chỉ cho Cát Tường, còn có một nửa là cho Tiêu Thụy.
Tần Hương Cúc thở dài: "Vẫn là vợ thằng hai rộng lượng."
Tiêu Đại Cường không nói, ông làm cha chồng đương nhiên sẽ không nói sau lưng con dâu.
Tề Cần Thái nhìn thấy Tiêu Đại Cường xách một gói hàng to vào, sau đó... Không có sau đó nữa, trong lòng cực kỳ tò mò. Thật ra mỗi lần thủ đô có hàng gửi về, chị ta đều tò mò mà lòng ngứa ngáy, nhưng không có cách nào, mấy món đồ này không thuộc về nhà con cả, hơn nữa với quan hệ của bọn họ và nhà chú hai, chị ta cũng không có mặt mũi đi hỏi đồ. Sau cơm chiều, Tân Hương Cúc rời khỏi nhà chính, ở cửa hô to: "Tiểu Thụy... Tiểu Thụy..."
Nhà anh cả cũng ăn cơm chiều, Tiêu Thụy từ trong nhà chạy ra: "Bà nội?"
Tần Hương Cúc: "Tới nhà chú ba kêu nhà chú ba cháu một cái, thím hai con gửi một ít đồ từ thủ đô cho chau và Cát Tường, chúc các cháu thi đậu đại học."
Tiêu Thụy: 'Dạ.'
Tê Cần Thái ở bên trong nghe được, cũng từ trong nhà đi ra, chị ta mang theo tươi cười đến trước mặt Tần Hương Cúc: "Mẹ, là món gì?"
Tần Hương Cúc: "Chờ Cát Tường tới sẽ biết."
Không bao lâu, nhà chú ba Tiêu Tân dẫn người một nhà lại đây.
Lương thị: "Mẹ, chị dâu hai gửi đồ cho Cát Tường của bọn con?"
Tần Hương Cúc: "Cũng không phải sao, gửi đồ từ nơi xa xôi lại đây, còn không ít, các con tới nhìn xem." Bà đã chuyển đồ đến nhà chính, chờ sau khi mọi người vào, lấy ra từng gói từng gói.
Mùa hè năm sáu giờ trời vẫn rất sáng, hơn nữa thôn cũng mở điện, cho nên Tần Hương Cúc lấy đồ ra tất cả mọi người thấy rất rõ."Tiểu Thụy và Cát Tường mỗi người một bộ quần áo, một cặp túi xách, một hộp văn phòng phẩm, một cây bút thép, một đôi giày thể thao, một ít giày vận động.' Hai bộ quần áo một bộ là áo sơ mi và quần tây, một bộ là áo thun ngắn tay và quần âu.
Nhà anh cả và nhà chú ba thấy nhiều đồ như thế, mấy món này đúng là thứ bọn họ phải chuẩn bị khi đứa nhỏ đi học, để đứa nhỏ mang theo. Nhưng mà, đồ bọn họ muốn chuẩn bị, không thể so sánh với đồ mà Lâm Y Y gửi tới. Ngay cả kiểu dáng cũng không bằng, huống chỉ là chất lượng.
Lương thị: "Chị dâu hai chuẩn bị thật chu đáo, nếu để con chuẩn bị, còn không biết phải chuẩn bị cái gì."
Cát Tường: "Con đang muốn mua một cây bút."
Tiêu Thụy sờ giày, trong mắt cũng tràn ngập vui vẻ.
Tần Hương Cúc: "Đều cầm vào nhà thử đi, đồ vợ thằng hai mua không có món nào tệ đâu."
Tầ Cần Thái không có nói chuyện.
Chờ sau khi nhà anh cả và nhà chú ba lấy đồ đi, bà nội Tiêu thở dài: "Bọn nhỏ đều trưởng thành, chúng ta cũng già rồi." Nhớ lại năm ấy, khi vợ thằng hai vào cửa, vẫn là một cô bé, nhắm mắt, hai mươi năm trôi qua.
Tần Hương Cúc: "Thân thể mẹ còn khỏe mà, hai chúng ta nhìn như hai chị em."
Bà nội Tiêu: "Con đó, chỉ đỗ mẹ thôi."
Nếu Tiêu Vũ ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ rằng, bà nội và mẹ anh thổi phồng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận