Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 139 Ly hôn

Chương 139 Ly hônChương 139 Ly hôn
Tề Cần Thái: "Thím hai, em đúng là lên thị trấn để hưởng phúc. Người trong thành phố vẫn có lương thực hàng hóa để dùng. Nhìn xem, ở đây còn có củ cải và thịt. Cái phúc này không phải bà và mẹ có thể so sánh được. Nếu đây là ở nhà mỗi năm và mỗi mùa làm sao có thể tốt được như vậy.'
Lâm Y Y cười nói: "Cái này là do đồng nghiệp của anh Vũ lúc sáng tới thăm tặng. Nhưng mà, chị dâu nói đúng, em lên thị trấn đúng thật là được hưởng phúc, ai biểu em có một người chồng có bản lĩnh làm chi. Người đàn ông có bản lĩnh thì người phụ nữ của anh ấy chẳng phải sẽ được hưởng phúc đúng không? Nhưng con trai có bản lĩnh thì cha mẹ, ông bà cũng được hưởng phúc theo. Hôm qua em và anh Vũ cũng đã nói với nhau rồi. Bây giờ, thành phố tốt hơn nông thôn nhiều, vậy nên sẽ đón ông bà và cha mẹ lên đây sống. Ở quê còn có anh cả và anh ba nên mọi người đừng lo lắng."
Bà nội Tiêu:" Tôi biết Tiểu Ngư Nhi của tôi rất hiếu thảo mà."
Tần Hương Cúc: "Không chỉ bây giờ mà trước kia khi thằng bé vẫn còn trong quân ngũ, mỗi lần có quà gì đều gửi vê nhà."
Ông nội Tiêu: "Chúng ta sẽ không chuyển đến đây sống. Dùng bữa trưa xong chúng ta sẽ trở về.
Chúng ta chỉ đến xem thị trấn như thế nào để lần sau không đến nỗi không chạm được đến cửa thôi."
Ta Cần Thái nói,'Ông nội, nếu ông không muốn sống ở đây thì không bằng để Tiểu Thụy và Tiểu Châu đến sống ở đây đi. Đến Lâm Ngũ Quân còn có thể sống ở đây, chẳng lẽ cháu trai, cháu gái không thể sống?”
Lâm Y Y thu lại nụ cười: "Chị dâu đây là đang trách em sao? Trách đứa em dâu này ga cho anh Vũ còn đem theo em vợ sao? Nhưng chẳng phải lúc đầu em đã nói rồi sao. Em mang theo em trai của em, ăn, mặc, ở đều là dùng phí bản thảo của em, hơn nữa bọn Đại Quân còn để hơn 100 cân lương thực ở đây. Nói một cách khó nghe, em trai của em ăn đều là ăn của em. Nếu chị dâu không vừa lòng tại sao lúc em và anh Vũ kết hôn lại không phản đối? Nhưng mà cũng không sao, anh Tiêu Vũ và em vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận. Nếu chị dâu không chấp nhận được việc em trai em sống cùng với em, vậy thì em, em... em ly hôn với anh Tiêu Vũ là được." Lâm Y Y nói xong rồi ôm Lâm Ngũ Đệ đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, ngăn nhóm người nhà họ Tiêu ở ngoài. Lâm Y Y đã hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Vũ, không thể ầm ï nhưng mà có thể khóc.
Ngoài phòng, một đám người nhìn nhau.
Tần Hương Cúc sa sâm mặt: "Lúc trước tôi đã nói rồi, đừng nhìn thấy chim có cánh liền nghĩ có thể bây được lên trời cao, chính mình còn không tự biết được mình như thế sao? Cô đi ghen ti người khác thì không bằng đi trách đàn ông của mình đi. Con trai của tôi không có khả năng để cho cô hưởng phúc, cô có thể về nhà họ Te hưởng phúc mà hưởng." Tề Cần Thái: "Con nói cũng đâu có sai, chẳng lẽ cháu ruột còn không thể sống trong nhà của chú mình sao? Ở đây cũng đâu phải không có phòng ở? Nhìn Tiểu Thụy nhà con gầy gò như thế, cho nó đi theo chú hai của nó hưởng chút phúc không được sao? Nhìn Lâm Ngũ Quân đi, đều là đang mặc quần mới, thử so sánh hoàn cảnh gia đình họ trước khi chị cả họ kết hôn với chú hai coi?”
Khi Tề Cần Thái vừa dứt lời thì có người lao về phía chị ta đẩy chị ta xuống đất. Mọi người sợ hãi kêu lên, Tê Cần Thái: "A... Nhãi ranh, mày làm cái gì vậy?"
Lâm Đại Quân: "Tam... Tam Quân?” Cậu ta cũng giật mình hoảng sợ.
Lâm Tam Quân đi vào phòng củi, lấy củi ra trước, sau đó lại chạy vào lấy hết gạo ra.
Lâm Đại Quân cũng đi vào theo: “Tam Quân, em đang làm gì vậy?”
Lâm Tam Quân tích chữ nói như vàng: "Về nhà."
Lâm Đại Quân: “Sao lại vê nhà?”
Lâm Tam Quân nhìn Lâm Đại Quân, một lúc sau lên tiếng: "Chị sẽ không kết hôn nữa, chúng ta chuyển đồ về đi." Đây có lẽ là câu nói dài nhất từ khi sinh ra đến giờ của Lâm Tam Quân.
Lâm Đại Quân có chút bối rối, suy nghĩ xong liền bước ra khỏi phòng chất cũi, đi đến trước cửa phòng của Lâm Y Y: "Chị ơi, chị với anh rể thật sự ly hôn rồi sao? Tam Quân đã dọn đồ rồi. Nếu ly hôn rồi thì để bọn em chuyển củi và lương thực đi, đúng rồi, còn con cá to kia cũng là chúng em mang đến nên để chúng em cầm về luôn." Dù sao thì bây giờ nhà họ cũng có của ăn của để, không sợ chị ly hôn với anh rể.
Vốn dĩ Tê Cần Thái còn đang chửi bới vì bị Lâm Tam Quân đẩy ngã, bây giờ nhìn thấy Lâm Đại Quân, ngay cả âm thanh cũng phát ra, những người còn lại của nhà họ Tiêu đều sững sờ.
Khi nghe những gì Lâm Đại Quân nói Lâm Y Y cười trộm trong lòng, Lâm Đại Quân đúng là một trợ thủ đắc lực. Lâm Y Y che miệng, nói với giọng hơi bi thương: "Vậy thì đi thôi." Cô bế Lâm Ngũ Đệ trên tay mở cửa bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận