Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 679 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(2)

Chương 679 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(2)Chương 679 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(2)
Trương Hiếu Hoa cũng đang quan sát Trương Hiếu Quân, nhưng không giống cách Trương Hiếu Quân quan sát, cậu nhìn trộm, thật cẩn thận, thậm chí cách quan sát còn có hơi kém tự tin.
Sau khi cậu về thôn, sống ở thôn không tốt, địa phương cậu đi cũng nghèo vô cùng. Hồi đó cậu tính kế Trương Hiếu Quân, sau khi Trương Hiếu Quân về quê thì đi báo, bởi vì thời gian báo khá sớm cho nên Trương Hiếu Quân có thể sửa lại địa điểm về quê. Nhưng lúc Trương Hiếu Quân báo danh cho cậu đã khá trễ, cậu muốn sửa cũng không kịp nữa rồi. Hơn nữa địa phương nơi Trương Hiếu Quân báo danh cho cậu là nơi nghèo nàn nhất, hẻo lánh nhất. Không thể không nói Trương Hiếu Quân lợi hại hơn cậu giữa việc cạnh tranh bồi dưỡng anh em. Trương Hiếu Quân lợi dụng chuyện của cậu ta mà yêu cầu không ít trợ cấp từ mẹ nuôi, quay đầu lại hổ thẹn với chính bản thân mình.
Về thôn đã 12 năm, từ năm 66 đến năm 78, cậu từ 19 cũng đã 31 tuổi rồi, cậu già rồi, thể chất cũng không tốt nữa, nhìn lại Trương Hiếu Quân lại đang là người đàn ông ở đúng vào lúc thành đạt nhất. Mấy năm nay cậu đã viết thư gửi cho cha mẹ nuôi nhưng mà bọn họ chưa từng hồi âm một bức nào, cậu không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu rõ ý của bọn họ. Chỉ là cậu rời khỏi nơi đó cũng không có nơi nào có thể đi, cuối cùng vẫn phải về nơi này, hoặc nói là còn có hơi không cam lòng.
Trong lúc chờ Trương Hiếu Quân tan làm, cậu đã từ miệng của mẹ nuôi biết một số chuyện của Trương Hiếu Quân, ví dụ như thời điểm Trương Hiếu Quân về quê bởi vì biểu hiện tốt nên đã được cử đi học đại học Công Nông Binh. Ở trong lòng cha mẹ nuôi không có sự khác nhau giữa trường đại học Công Nông Binh và các trường đại học sau các kỳ thi tuyển sinh đại học, dù sao thì cũng đều là sinh viên. Thậm chí lúc bấy giờ Trương Hiếu Quân có thể trở thành sinh viên đại học Công Nông Binh là một niềm vinh hạnh cho cha mẹ nuôi. Mà hiện tại vợ của Trương Hiếu Quân cũng là sinh viên, ở nhà họ Trương có hai sinh viên, bọn họ có thể không tự hào sao? Có nên mình trở thành đứa con trai bị vứt bỏ. Nếu là còn con trai ruột thì đã chẳng sợ bị trở thành đứa con trai bị bỏ rơi, có lẽ còn được chia cho ít đồ, cho dù là mấy chục tệ thì cậu cũng biết cha mẹ nuôi có tiền. Nhưng cậu là con nuôi lại ở tuổi này rồi, cha mẹ nuôi có thể không phân biệt mà cho cậu đồ sao.
Trương Hiếu Hoa: "Vẫn không có kế hoạch gì, tôi cũng không biết làm gì cho tốt."
Trương Hiếu Quân: "Cậu đã kết hôn chưa? Chúng ta bằng tuổi đã 31 rồi, con cái tôi cũng đã lớn rồi cậu còn không lập gia đình đi?" Lời này của Trương Hiếu Quân có hơi ác ý, bởi vì Trương Hiếu Hoa tự mình đến cho nên cậu mới cố ý nhắc đến chuyện lập gia đình, tựa như muốn nói Trương Hiếu Hoa bỏ vợ bỏ con vân vân. Nếu Trương Hiếu Hoa kết hôn, thì sẽ cưới người đồng hương, nhưng mà cậu cưới Phương Phương là người thành phố, đó là một chuyện đáng để so sánh.
Cũng không biết Trương Hiếu Hoa có nghe ra ý tứ trong lời nói của Trương Hiếu Quân hay không, cậu ta im lặng một lúc: "Đã kết hôn rồi." Có lúc trong nháy mắt cậu ta muốn nói rằng không có. Nếu là mấy năm trước cậu sẽ còn có lúc tức giận, vì bản thân mình cậu chắc chắn nói chưa có. Nhưng mà cậu đã 31 tuổi rồi, hết thảy lòng dạ đã nhẫn bóng từ lâu, cậu không có ý định tính toán người khác. Vả lại, Trương Hiếu Quân hiện tại không phải là người cậu có thể tính kế.
Trương Hiếu Quân cười: "Vậy vợ cậu không cùng đến sao?"
Trương Hiếu Hoa: "Tôi đến đây xem thử trước rồi đi đón cô ấy." Xem thử tình hình thế nào? Mọi người đều rõ ràng vê hoàn cảnh của nhà họ Trương. Cả nhà đều đến sợ bị đuổi đi. Nhưng mà nếu đã bắt đầu, Trương Hiếu Hoa cũng bỏ đi sĩ diện,Anh cả, nhà anh có nhận người làm không? Công việc khó khăn mệt nhọc cũng được, tôi đã về quê được 12 năm, nhưng tốt xấu cũng là học sinh cấp ba, cũng không kém hơn người khác."
Trương Hiếu Quân: "Cậu không tham gia thi đại học sao?"
Trương Hiếu Hoa: "Già rồi, thi không nổi nữa."Thực ra, tình hình bên đó quá gay go rồi, căn bản không có cách nào thi đại học, sách vở bút viết cũng có nơi nào tìm được.
Trương Hiếu Quân: "Vậy khi nào quay lại tôi sẽ hỏi thử giúp cậu." Trương Hiếu Quân hoàn toàn không có tức giận gì với Trương Hiếu Hoa, chủ yếu là do chênh lệch giữa hai người quá lớn, đối với một cái người nghèo túng như thế, cậu còn có thêm sự kiêu ngạo và cảm giác vượt trội hơn, có thể tức giận làm cái gì?
Trương Hiếu Hoa: "Cảm ơn anh cả."
Sau bữa cơm chiều, Trương Hiếu Quân và ba đứa trẻ về nhà.
Nằm ở trên giường, Phương Phương ngủ không được: "Anh Hiếu Quân, anh sẽ không đưa gia đình bên đó qua ở cùng với cha mẹ anh đúng không?" Dù sao bọn họ cũng không ở cùng với cha mẹ Trương, bên đó cũng còn mấy phòng trống.
Trương Hiếu Quân: "Cha mẹ nuôi của anh rất khôn khéo, sẽ không để bọn họ sống cùng mà không có điều kiện, hiện tại bọn họ muốn ở cùng với chúng ta, tương lai để chúng ta dưỡng già, sao có thể dính líu với Trương Hiếu Hoa?" Nói dưỡng già cũng không đúng, hai vợ chồng già có tiền. Nhưng người già chỉ muốn có con cháu.
Phương Phương: "Vậy nếu bọn họ không biết xấu hổ thì sao? Chân trân không sợ đi giày(1).'
(1)Chân trần không sợ đi giày: Chân trần giẫm lên giày đẹp thì sợ bẩn, giày đẹp có giãm lên chân trần cũng không sợ bẩn hơn nữa ( tương tự như: vua thua thằng liêu, không còn gì để mất).
Trương Hiếu Quân ngẫm lại, cũng có mấy phần đúng: "Anh nghĩ lại đã."
Ngày hôm sau, cả nhà Trương Hiếu Quân đi đến nhà họ Trương ăn sáng. Lại nói thêm, bọn họ ở nhà họ Trương được bao ăn, không cho loại trước bữa ăn. Trương Hiếu Quân rất khôn khéo, biết bây giờ cha mẹ nuôi đang muốn nịnh bợ cậu cho nên mới không trả tiền. Nhưng mà cả nhà bọn họ đều hưởng phúc lợi thành phố, lương thực nhà họ Trương thì họ không ăn, nói chung cũng chỉ có thể ăn mấy món nhà họ Trương. Trở lại nhà xưởng, Trương Hiếu Quân hỏi thăm sơ lược về tình cảnh của nhà xưởng. Ngược lại cậu thật sự không phải người quá tốt mà là nghe lời Phương Phương nói, chân trân không sợ đi giày, ngộ nhỡ Trương Hiếu Hoa mang đến rắc rối thì sao? Bên cạnh đó, nếu cậu giới thiệu công việc cho Trương Hiếu Hoa, cậu càng có thể thể hiện sự vượt trội của mình.
Kỹ sư như Trương Hiếu Quân đều là sinh viên đại học, luôn có sĩ diện, hơn nữa nhân viên ở nhà xưởng của Trương Hiếu Quân rất tốt, chủ yếu là cậu biết cách giải quyết, giống như thời điểm lúc trước xuống thôn, trong những thanh niên tri thức trọng lượng lời nói của cậu ta cũng là người đứng đầu. Cho nên Trương Hiếu Quân hỏi mà không có công việc chính thức, nhưng có thể dành ra vị trí nhân viên công nhân tạm thời trong xưởng cho bọn họ.
Vì thế, Trương Hiếu Hoa thành nhân viên tạm thời trong phân xưởng.
Trương Hiếu Quân cảm thấy vô cùng tự hào về lòng tốt của mình đối với chuyện của Trương Hiếu Hoa. Ngay cả cha mẹ Trương cũng vô cùng ngạc nhiên, Trương Hiếu Quân vậy mà lại giúp Trương Hiếu Hoa. Nhưng mà giúp thì vẫn tốt hơn so với không giúp.
Lương công nhân tạm thời rất thấp, một tháng chỉ có mười mấy đồng, để Lâm Hiếu Hoa gánh vác vợ và con gái ở nông thôn thì áp lực quá lớn, cho nên cái này chỉ có thể tạm thời kìm nén.
Vả lại, đưa vợ và con gái ở nông thôn ở lại nhà họ Trương chỉ sợ không được, mà một người như cậu mà nói, kẻ da mặt dày vẫn có thể sống được.
Mẹ Trương đã ngoài 50 tuổi, sắp 60 tuổi rồi, chuẩn bị về hưu, cho nên chuyện Trương Hiếu Hoa đón vợ và con gái cũng không có chờ quá lâu, vì Trương Hiếu Hoa đề nghị muốn mua lại công việc của mẹ Trương, chờ cậu đưa người nhà đến có thể để vợ cậu nhận việc đó.
Tất nhiên mẹ Trương không có ý kiến, chức vụ này đưa cho vợ của con nuôi bà cũng có hơi không nỡ, nhưng bà sẵn sàng bán cho con nuôi dù rẻ hơn bán cho người khác, coi như giữ lại một chút tình người.
Trương Hiếu Hoa không có tiền để mua công việc này ngay lập tức, vì thế mỗi tháng cậu trả 10 đồng, trả trong bốn năm.
Đến thời điểm này, sinh hoạt của Trương Hiếu Hoa xem như ổn định, cậu thuê một căn nhà bên ngoài, mỗi tháng tiên thuê 5 đồng, một nhà năm người cứ như vậy chen chúc nhau. ... Hôm nay, Trương Hiếu Quân nhận được điện thoại của Lâm Ngũ Quân, em trai cậu đi du học đã trở về, còn đưa về một cô vợ ngoại quốc, hơn nữa, muốn vào ngày lễ quốc khánh, ở thủ đô tổ chức tiệc rượu. Nói là làm tiệc rượu, kỳ thật cùng với người nhà họ Lâm liên hoan, bởi vì nhà họ Lâm không có họ hàng. Người nhận lương giống Trương Hiếu Quân một tháng nhận được 300 tệ có vẻ rất nhiều, nhưng so với công việc kinh doanh đó cơ bản không cách nào so sánh được.
mỗi người khởi nghiệp đều rất thành công, Trương Hiếu Quan lại cảm thấy mình thật vô dụng.
Cho nên vào buổi tối hôm đó, lúc ăn cơm chiều ở nhà họ Trương, cha Trương và Trương Hiếu Quân nói đến vấn đề xây dựng sự nghiệp. Cha Trương và mẹ Trương đều là công nhân, giống như gia đình công nhân viên có hơi lạc hậu, cho nên vừa nghe Trương Hiếu Quân nói về việc xây dựng sự nghiệp, cha Trương khá đồng ý với cậu, lùi một bước nói rằng, Trương Hiếu Quân đã đi làm mấy năm, trong nhà có tiền tiết kiệm, vợ là giáo viên, ở đây điều kiện của gia đình họ cũng được xem là tốt, kể cả cậu có thất bại trong việc gây dựng sự nghiệp thì trong nhà cũng không chết đói, hơn nữa với kỹ thuật của cậu dù là có thất bại trong gây dựng sự nghiệp thì vẫn có thể đi làm ở xí nghiệp nhà nước. Cho nên cậu ta không phải là kẻ không có đường lui.
Đương nhiên, lời kiến nghị của cha Trương thì Trương Hiếu Quân cũng chỉ là thử nghe thôi, cha Trương không phải Định Hải Thân Châm của Trương Hiếu Quân, lời kiến nghị của ông ấy không có tác dụng quá lớn với Trương Hiếu Quân.
Vào ngày Quốc Khánh hôm đó, người nhà họ Lâm liên hoan ở khách sạn thủ đô, Trương Hiếu quân đã ăn mặc thật chỉnh tê, nhưng nhìn lại anh em nhà họ Lâm đều mặc tây trang, cậu cảm thấy mặt mũi của mình và mặt mũi của bọn họ đã tách rời nhau rồi. Những người anh em mà này đó cậu khinh thường đều đã trở thành ông chủ, còn cậu đang ở đâu chứ?
Cho nên lúc ăn cơm, Trương Hiếu Quân hỏi Định Hải Thần Châm trong lòng cậu một vấn đề: "Chị ơi, chị nói xem em bắt đầu gây dựng sự nghiệp, có được không?”
Lâm Y Y không ngờ Trương Hiếu Quân sẽ hỏi điều này: "Có thể, bởi vì bước chân cải cách mở ra vẫn còn đang tiếp tục, cho nên ở thời kỳ này gây dựng sự nghiệp là nhất thích hợp, cạnh tranh cũng không nhiều, chờ sau khi các phương diện ổn định lại, áp lực cạnh tranh sẽ lớn."
Trương Hiếu Quân: "Vậy thì với nghiệp vụ của em, thì nên gây dựng sự nghiệp gì cho tốt?"
Lâm Y Y thử nghĩ: "Sản xuất linh kiện đi, em làm ở lĩnh vực này quen biết nhiều người, biết đơn vị nào có nhu câu về lĩnh vực này, cho nên lĩnh vực này rất thích hợp với em. Có điêu bản thân tự làm ông chủ và bản thân làm ông nhân khác nhau, tự mình làm chủ, vấn đề chất lượng là mấu chốt, một khi vấn đề chất lượng không tốt, danh tiếng của em sẽ mất đi. Bản thân làm công nhân, chất lượng không tốt thì chủ là người bị hủy chứ không phải là em."
Lâm Tứ Quân: "Nếu anh hai tham gia sản xuất linh kiện, có lẽ chúng ta có thể cùng hợp tác với nhau."
Vì thế, sau khi từ thủ đô trở về, Trương Hiếu Quân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đâm đầu vào gây dựng sự nghiệp ở đại đội. Trên thực tế, ở gây dựng sự nghiệp này, cậu có đầu óc hơn anh em nhà họ Lâm, nếu nói anh em nhà họ Lâm là người thực tế, thì Trương Hiếu Quân chính là người dùng đầu óc.
Vài năm sau, khi Trương Hiếu Quân tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, phóng viên hỏi cậu bí quyết trên con đường thành công là gì, Trương Hiếu Quân nói: 'Là chị cả của tôi." Cũng không biết kể từ lúc nào, cậu đã tin tưởng vào lời nói của chị mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận