Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 487 Sợ chết khiếp

Chương 487 Sợ chết khiếpChương 487 Sợ chết khiếp
Có người nghe xong nhịn không được nói: "Quần áo để mặc mấy năm mà nhiều như vậy?" Đối với bọn họ, một năm có hai bộ quần áo là đủ rồi, nhưng nhìn vào túi lớn và túi nhỏ mà Lâm Đại Quân đang cầm, đây là có bao nhiêu quần áo vậy? Nhịn không được, mọi người lại nghĩ đến Lâm Trâm tốt số, vẫn là phu nhân đội trưởng hành động nhanh, nếu không con rể như vậy sẽ thuộc về nhà mình. Nhìn Lâm Trân người ta kìa, người làm việc sáu ngày một tuần, đây là một công việc tương đối dễ dàng, sau khi kết hôn với Lâm Đại Quân, tinh thân tốt hơn nên cũng có da có thịt hơn trước.
"Đại Quân, cháu trai của tôi không có quân áo mặc, cậu cho tôi mượn một ít, vợ của cậu sinh xong, tôi lại đem quần áo cho trả lại cho cậu."
"Đại Quân, Lâm Trân mới mang thai, cũng phải mấy tháng nữa mới sinh, cậu thương hại cháu tôi, cho tôi mượn vài bộ."
"Tôi nói mấy người cả một đám có thể có chút mặt mũi được không? Mấy người đều lớn tuổi rồi thế mà còn lợi dụng mấy đứa nhỏ." Khâu thị vừa giặt quần áo xong vừa trở về liền thấy một màn này.
"Chị dâu Khưu, nhà chúng tôi không thể so với chị. Bác sĩ Lâm là bác sĩ cũng là công nhân, tất nhiên không thiếu quần áo."
Lâm Đại Quân không thèm nói chuyện với mấy thím này, cậu xách đồ chạy đi thật nhanh.
Lâm Trân đang cho heo ăn, Lâm Tứ Quân đang cắt cỏ cho heo. Nghe tiếng động, thấy Lâm Đại Quân đã trở về, hai mắt Lâm Tứ Quân sáng lên: "Anh cả, về rồi."
Lâm Trân cũng từ trong chuồng heo đi ra: "Trở rôi? Anh lấy nhiêu như vậy làm gì?"
Lâm Đại Quân: "Đây đều là quần áo của Tiểu Thập Nhất, chị đã giặt sạch rồi cất đi, hiện tại cho con của chúng ta mặc."
Lâm Trân vui vẻ nhận lấy: "Để em xem." Nói xong, cô mang về phòng.
Vào đến phòng, cô bỏ hết quần áo ra, từ áo phông trẻ em đến áo sơ mi trẻ em, quần thủng đũng, quần yếm, từng cái từng cái một rất là nhiều, nhiều quần áo còn thêu hình động vật trông rất đáng yêu, mặc dù cháu ngoại có mặc qua nhưng nhìn bên ngoài vẫn rất tốt, nhìn khá mới. Lâm Trân vui vẻ sắp xếp quần áo, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài Lâm Đại Quân và Lâm Tứ Quân đang cùng nhau cắt cỏ cho lợn. Vì cô đang mang thai, Đại Quân ra đảo nên Tứ Quân đến giúp cô cắt cỏ cho heo. Kể từ khi cô mang thai, Đại Quân đã không cho cô làm bất cứ việc gì, từ khi cô kết hôn với Lâm Đại Quân khiến tất cả mọi người trong làng đều ghen ty. Mẹ cô cũng nói rằng cô có một cuộc sống tốt, được gả cho một gia đình tốt như vậy.
Trong sân, Lâm Tứ Quân nghe Lâm Đại Quân nói Lâm Y Y và Tiểu Thập Nhất đã trở lại, cậu vui mừng, đặt cái dao cắt bèo sang một bên: "Anh cả, em sang nhà chị, không cần chuẩn bị bữa trưa chỉ em đâu." Nói xong, cậu về nhà mình bên cạnh, sắp xếp một bộ quần áo, lấy rổ trứng cậu đã cất, và nhặt một ít rau trông trong sân rồi chạy vê hướng Đại đội sản xuất Đại Đường. Lâm Đại Quân: '...
Lâm Trân cũng nghe thấy động tĩnh, khó hiểu đi ra hỏi: "Tứ Quân đi đâu vậy?"
Lâm Đại Quân: "Qua nhà chị cả. Hôm nay chị cả về cùng anh."
Lâm Trân có chút kinh ngạc: "Sao hôm nay chị cả lại tới? Mang theo cả Tiểu Thập Nhất sao?
Ngày giao dịch còn chưa tới." Trước đây chị cả sẽ buôn bán một số thứ vào ngày giao dịch hàng tháng, cũng như quả trứng ngày hôm nay có thể được trả lại, đó không phải là ngày giao dịch.
Lâm Đại Quân: "Chị cả nói Tiểu Thập Nhất lớn rồi mà vẫn chưa trở về. Hôm nay mang ng cậu bé về với cho người lớn nhà họ Tiêu nhìn. Trùng hợp hôm nay anh về liên đi cùng anh luôn."
Đây là lời Lâm Y Y nói. Đương nhiên, Lâm Y Y sẽ không nói cho cậu biết về việc bí mật chăm sóc những người bị tàn tật. Nếu không với sự dũng cảm của Lâm Đại Quân, cậu sẽ sợ chết khiếp.
Lâm Trân: "Chị định ở trong thôn một thời gian phải không?”
Lâm Đại Quân: "Không phải, chị nói chán ở đảo rồi, về đây sống một thời gian."
Đại đội sản xuất Đại Đường.
Lâm Y Y ôm con trai bế xuống xe bò sau đó trả tiền. Lần này về họ không mang theo hành lý, chỉ có một vài bộ quần áo để thay. Đi vào sân của mình, Lâm Y Y đặt con trai xuống: "Tiểu Thập Nhất, đây là nhà của chúng ta, con có muốn làm quen không?"
Tiểu Thập Nhất: "Muốn ạ”" Sau đó xoa xoa bụng nhỏ, 'Nhất Nhất, con đói rồi." Cậu bé buổi sáng ăn ít, Lâm Y Y luôn để cậu bé chia nhỏ ra ăn thành nhiều bữa.
Lâm Y Y: "Vậy mẹ sẽ cắt nhuyễn táo ra cho con nha?”
Tiểu Thập Nhất: "Được."
Lâm Y Y: "Vậy con tự mình ở trong sân đi, mẹ sẽ cắt nhuyễn táo."
Tiểu Thập Nhất: "U" Cậu bé lắc bắp chân, tò mò đi quanh sân.
Trong sân không có gì nguy hiểm, Lâm Y Y cũng yên tâm, cô đóng cửa sân lại rồi vào nhà.
Đương nhiên, không có táo ở nhà, cô mua hai quả táo mèo từ cửa hàng của hệ thống và một chai nước khoáng lớn, cô rửa dao và táo, sau đó gọt táo và cắt thành từng miếng nhỏ bỏ vào bát, lấy thìa rửa sạch, sau đó ra sân tìm con.
Tiểu Thập Nhất đang nhìn về phía cửa chuồng gà, tò mò muốn xem bên trong có cái gì.
Lâm Y Y: "Thập Nhất, ăn táo nhuyễn đi."
Tiểu Thập Nhất lập tức chạy tới, lắc lắc bắp chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận