Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 200 Chia sẻ

Chương 200 Chia sẻChương 200 Chia sẻ
Lâm Y Y nói: "Vậy một sọt đổi lương thực phụ, một sọt đổi gạo." Suy cho cùng nhà họ Tiêu vừa có người lớn tuổi vừa có trẻ con, luôn luôn ăn khoai cũng không nên.
Anh Vương: 'Ay ya, được.
Đổi lương thực xong, anh Vương giúp Lâm YY xách ra đến cửa, anh ta biết chông của Lâm Y Y đang chờ ở bên ngoài, anh ta và chồng của cô đối mặt nhau gật đầu mấy cái cũng không có chào hỏi.
Tiêu Vũ đeo sọt lương thực trên lưng cùng Lâm Y Y trở về nhà.
Về đến nhà, Tiêu Võ và Tiêu Tân đã ăn cơm xong, chén bát cũng đã được rửa sạch, chẳng qua họ không ngủ được, những thứ này còn chưa đổi về trong lòng bọn họ vẫn không an tâm.
Cũng may một lát sau, Tiêu Vũ cùng Lâm Y Y đã quay lại.
Hai anh em bọn họ nhìn thấy sọt lương thực của Tiêu Vũ, hai mắt họ đỏ hoe. Rốt cuộc, bọn họ đã có lương thực.
Tiêu Vũ nói: "Mỗi sọt là 5 cân gạo, 10 cân lương thực phụ. Ông nội bà nội cha và mẹ ở nhà cũng đã lớn tuổi, cũng cần phải ăn ngon chút. Tiểu Thụy và Tiểu Châu cũng còn nhỏ, nước cơm cũng không nên thiếu."
Tiêu Võ nói: "Anh đã hiểu, hiểu rồi."
Tiêu Vũ: "Anh cả, theo lý mà nói, em là em trai ruột không nên nói chuyện này với anh, nhưng chuyện về gia đình nhỏ của anh, anh cần phải quản lý lại, đừng để cho con nhỏ cứ luôn đến nhà của cha mẹ ăn lương thực của họ, vậy họ ăn cái gì."
Tiêu Võ: "Sẽ không đâu, bây giờ nhà anh bây giờ đã có lương thực rồi, anh sẽ lo liệu lại. Đối với lời nói của em trai anh ta không dám phản đối, cũng sẽ không phản đối. Tính tình của anh ta thuộc loại người có tính cách tốt, nói trắng ra là chỉ làm việc không muốn quan tâm đến bất kỳ điều gì.
Lương thực đến rồi, Tiêu Võ cùng Tiêu Tân cũng không muốn ngủ ở đây, hai người cõng lương thực lên và rời đi, hiện tại đã hơn bốn giờ, trở về đến thôn cũng sáu bảy giờ, vừa vặn tốt. Lúc đi, Lâm Y Y đưa cho bọn họ mấy cái cà chua, một cái súp lơ. Đây là hái ở trên cây, không phải mua ở hệ thống cửa hàng trong thành.
Đại đội sản xuất Đại Đường.
Từ lúc 12 giờ hơn người nhà họ Tiêu đã bắt đầu không có ngủ được, ngoại trừ hai đứa nhóc ra.
Tiêu Võ cùng Tiêu Tân đi huyện thành cũng không biết mọi việc thế nào. Chịu chịu đựng đựng, cuối cùng cũng chịu được đến bình minh rồi, bọn họ ở ngoài cửa nhà mong trăng mong sao, cuối cùng điều bọn họ mong đã về rồi.
Tê Cần Thái là người đầu tiên đi đến, hỏi Tiêu Võ: "Thế nào rồi?" Tần Hương Cúc: "Nhỏ chút đi, cô muốn âm ï cho mọi người đều biết à?"
Te Cần Thái vội vàng che miệng lại, nhưng đôi mắt lại luôn hướng về cái sọt.
Ông nội Tiêu: "Tất cả vào nhà chính, anh cả, cháu kể lại mọi chuyện một lần đi."
Tiêu Võ: "Vâng"... Anh kể lại chuyện này một lần, bao gồm cả việc Lâm Y Y nấu cơm cho bọn họ.
Còn có cà chua và súp lơ này nữa, vợ chú hai nhờ chúng cháu mang vê. Bởi vì bọn họ còn chưa nhận được phúc lợi tháng này, đợi đến cuối tuần chú hai sẽ mang thịt và bột khi trở về.
Bà nội Tiêu: "Đứa nhỏ này, chỗ nào để trở vê cần phải đặc biệt mang theo thịt và bột, nếu không mang gì vê chúng ta cũng không có than phiền cái gì mà?" Phải biết rằng thằng cả và thằng ba tạm thời không có cung cấp lương thực nuôi bọn họ dưỡng già, mà thằng hai lại chưa bao giờ cắt bột mì và thịt hàng tháng.
Ông nội Tiêu: "Thằng hai nói về chuyện trồng rau trước tiên không cần nói ra, nó có cách sắp xếp khác?"
Tiêu Võ: “Đúng vậy.'
Ông nội Tiêu: "Được, ông hiểu rồi. Vậy chuyện này trước hết không cần bàn nữa, về sau dựa theo thằng hai nói, mỗi nửa tháng đưa rau cải ngọt đến một lần, như vậy chúng ta bên này cũng tiếp nhận thêm, còn những lương thực này, trước tiên chúng ta sẽ chia ra. Gạo mỗi phòng 2 cân nửa, lương thực phụ mỗi phòng 5 cân." Những lương thực này được thêm một tháng hai lần, cũng là không ít.
Bà nội Tiêu: "Bữa trưa chúng ta cũng ăn cháo rau cải xanh, không phải thằng cả nói vợ thằng hai nấu rất ngon sao?"
Tần Hương Cúc: "Vâng, được ạ."
Cách làm này ở hiện đại, còn gọi là món cơm chan canh, nhưng mà ở thời đại này, gạo rất quý giá, mọi người đều không nỡ nấu như vậy.
Tề Cần Thái muốn nói với nhà mẹ để cách làm này, nhưng mà ông nội Tiêu nói rồi, chuyện này trước tiên tạm thời dừng lại, đới Tiêu Vũ cuối tuần trở về nhà rồi nói, chị ta cũng không dám trái lời, khoảng chừng mấy này nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đến thứ bảy, trưa thứ bảy, Tiêu Vũ ở Cục Công An xin nghỉ nửa ngày, cưỡi xe đạp về quê. Nhưng anh đi công xã Dương Quang ở chỗ đại đội trước.
Tiêu Vũ làm phó cục trưởng Cục Công An huyện thành, chủ nhiệm Dương không đủ tư cách tiếp nhận anh, ngay cả Xã trưởng Trình của công xã cũng rất căng thẳng khi Tiêu Vũ đến, cán bộ xã và cán bộ huyện thành không phải một cấp bậc.
Xã trưởng Trình: "Tiêu phó cục trưởng, hoan nghênh anh tới công xã."
Tiêu Vũ: "Chào Xã trưởng Trình, hôm nay tối đến công xã là có chuyện tốt có lợi cho nhân dân muốn nói với ông, có thể làm giảm tình trạng đói kém của nhân dân." Thật ra, Tiêu Vũ cũng có thể trực tiếp đi tìm chính quyền quận, nhưng anh cảm thấy tới tìm công xã Dương Quang sẽ thích hợp hơn, từ công xã báo cáo báo cáo lên cấp chính quyền quận cũng có thể để lại mặt mũi cho Xã trưởng Trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận