Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 193 Nước có ga

Chương 193 Nước có gaChương 193 Nước có ga
Lúc trước Lâm Y Y không muốn quản bọn họ, cho bọn họ đọc sách cần phải dùng tiền, đó là không thể. Để bọn họ kiếm tiền đọc sách cũng là cái cớ qua loa, thậm chí trong nội tâm, cô còn có loại ý nghĩ, bọn họ càng là kẻ vô tích sự thì cô sẽ càng vui vẻ. Thế nhưng hiện tại cô không có loại ý nghĩ này, cô và bọn họ cũng có cảm tình. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bọn họ mỗi lần tới thị trấn, cô vô cùng có cảm xúc. Thậm chí, cô cũng không muốn để cho bọn họ tiếp tục kéo dài như vậy nữa, đợi tháng 9 sang năm, cô quyết định lấy tiên cho bọn họ đọc sách. Nhưng nếu như bọn họ biến thành dáng vẻ như trong nguyên tác thì cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Lâm Y Y: "Chờ một lúc ăn cơm tối, khen thưởng mỗi người các em nửa bình."
Lâm Tứ Quân: "Quá tốt rồi."
Trong mắt Lâm Tam Quân cũng có vui mừng.
Đám em trai nhà họ Lâm bởi vì muốn uống nước có ga, cho nên đứng ở một bên bàn ăn không di chuyển, chờ ăn cơm.
Chẳng được bao lâu, Tiêu Vũ quay về.
Tiêu Tân: "Anh hai." Tiêu Tân ngồi ở cửa nhìn thấy Tiêu Vũ, lập tức đứng lên, cả người nhìn qua quy củ vô cùng, còn có một chút câu nệ.
Tiêu Vũ gật gật đầu nói: "Gần đây trong nhà như thế nào?”
Tiêu Tân nói: "Đằng trước mới vừa phát lương thực, tuy rằng không nhiều, thế nhưng mỗi người có 20 cân, cũng có thể ứng phó hai tháng. Mẹ nói điểm công năm nay của chúng ta được tính chung, phân lương thực đều dựa theo đầu người, chờ sang năm điểm công của từng người sẽ được tính riêng." Cho nên thêm vào lương thực lúc trước, hai người mỗi người có 70 cân lương thực. Nghĩ tới đây, trên mặt Tiêu Tân có ý cười, cũng có mấy phần ung dung. Không có cái gì hấp dẫn bằng lương thực.
Tiêu Vũ: "Ông bà nội và cha mẹ thế nào?"
Tiêu Tân: "Ông bà nội và cha mẹ rất tốt, lúc trước khi anh hai đi công tác, chị hai cho bọn họ áo bông, đều nói rất ấm áp, ngày đó chị hai mang đi vài cân thịt, mẹ kêu lên ba phòng chúng ta và phòng lớn cùng ăn một bữa."
Tiêu Vũ hơi kinh ngạc, anh biết vợ anh làm áo bông cho nhà, thế nhưng anh không biết vợ anh đã đưa về nhà rồi.
Tiêu Vũ không nói gì nữa, hai anh em đứng ở trong sân, mãi đến tận khi Lâm Y Y gọi bọn họ ăn cơm mới đi vào.
Lâm Y Y: "Trong nhà có nước có ga và rượu gạo, đều đã hâm nóng, muốn uống gì thì tự mình chọn, có điều em kiến nghị anh Vũ và em ba uống rượu gạo, vô cùng thơm." Nói xong, cô rót rượu gạo cho bọn họ, dùng chén canh để rót. Chén canh cũng là Lâm Y Y mua ở hệ thống thương thành, cố ý tìm chén canh thập niên 50,60, xuất xứ từ xưởng gốm sứ Cảnh Đức Trấn, miệng chén màu trắng ánh một vòng hoa hồng màu sắc rực rỡ. Một chén canh rượu thì có một cân, cô hâm rượu trong nồi sắt, mà nước có ga Bắc Băng Dương càng đơn giản, đặt nước nóng vào trong thùng gõ, trực tiếp bỏ bình nước có ga vào trong là được.
Có điều nói đến cái bát, bởi vì tìm cái bát ở thập niên 50 60, giá cả còn quý so với bát hiện đại, liền chén canh như vậy mà đến 30 đồng tiên một cái, cô mua 4 cái, còn bát ăn cơm bình thường cũng phải 7 đồng tiền một cái, cô mua 10 cái, cuối cùng là đĩa cũng mua 10 cái, đĩa quý nhất cũng là 40 đồng tiền một nhất.
Lâm Tứ Quân: "Em muốn uống nước có ga."
Lâm Đại Quân: "Em cũng phải uống nước có ga."
Tuy rằng Lâm Tam Quân không nói, nhưng hiển nhiên cũng có ý này.
Lâm Y Y nói: "Anh em mấy đứa có bốn người, tổng cộng hai bình, cầm đến nhờ anh rể mở." Bình nước có ga cũng giống như chai bia, chụp khăn voan ở trên một hồi liền có thể mở, đàn ông mở cái này đặc biệt lợi hại.
Lâm Y Y lại lấy chén nhỏ ra, rót hai bát rượu gạo, cô nói với Lương Thị: "Chúng ta uống cái này, có thể ấm áp thân thể, nữ đồng chí uống cái này còn rất có lợi."
Lương Thị đương nhiên sẽ không từ chối, cô ta thậm chí là một chút chủ kiến đều không có.
Lúc ăn cơm, người của trạm phế phẩm đưa giường lại đây, Tiêu Vũ và Tiêu Tân khiêng giường xuống, tiếp tục ăn cơm.
Mùi rượu gạo rất thơm, đừng nói cái miệng nhỏ của Tiêu Tân cứ uống vô cùng quý trọng, chính là Tiêu Vũ cũng là lần đầu tiên uống. Ngọt xì xì, lại có chút nhiệt độ, khiến người ta uống rồi còn muốn uống nữa.
Người Trung Quốc yêu thích nói chuyện trên bàn ăn, Tiêu Tân uống rượu gạo vào bụng, cũng không biết có phải là lá gan lớn hơn không, anh ta nói: "Anh hai, em. .. anh nhìn em như vậy, ở thị trấn có thể tìm được công việc gì không?”
Tiêu Vũ nói: 'Lúc này mùa màng không tốt, em vẫn còn chưa tốt nghiệp tiểu học, làm nhà xưởng khẳng định không được, nếu như là làm lao động, hiện tại cũng không có chỗ nào cần, lương thực trong thị trấn khan hiếm, việc khổ cực nếu như ăn không đủ no thì sẽ không có sức để làm." Dừng một chút, Tiêu Vũ lại nói "Chờ mùa màng tốt lên một chút, anh hỏi thăm giúp em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận