Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 351 De nghi

Chuong 351 De nghiChuong 351 De nghi
Chủ nhiệm Dương nói: "Có xã trưởng suy nghĩ vì dân chúng, là phúc khí của dân chúng hợp tác xã chúng ta."
Xã trưởng Trình cười ha ha, nghe hai người này ninh not ông ấy cảm thấy rất thoải mái.
Xã trưởng Trình nói: "Việc tuyển chọn giáo viên cho lớp xóa nạn mù chữ, chúng ta cho một tháng 5 đồng tiền trợ giúp, còn thêm 20 cân lương thực, mọi người cảm thấy thế nào? Đây là dựa theo đãi ngộ của giáo viên tiểu học."
Lâm Y Y: "Tôi cảm thấy có thể."
Chủ nhiệm Dương: "Tôi cũng cảm thấy có thể. Có điều, vừa ra đãi ngộ như vậy, học sinh sơ trung trong thôn phỏng chừng đều sẽ tới, chúng ta cần phải cố ý sát hạch một hồi, nếu không thì nhân số quá nhiều, lớp xóa nạn mù chữ cũng không cần nhiều giáo viên như vậy."
Lâm Y Y: "Có điêu còn có một vấn đề, chúng ta cần phải cân nhắc số lượng học sinh của lớp xóa nạn mù chữ. Lỡ như bọn họ không đến thì sao?"
Chủ nhiệm Dương: "Cái này đơn giản, chúng ta hợp tác xã hiện tại không thiếu cái gì? Mà hiện tại dân chúng thiếu nhất là cái gì?"
Lâm Y Y không rõ.
Xã trưởng Trình nói: "Nhất Nhất vẫn còn quá trẻ, hợp tác xã chúng ta hiện tại không thiếu thịt heo, dân chúng hiện tại thì thiếu thịt heo. Cho nên, chúng ta có thể ra một khen thưởng, sau khi báo danh lớp xóa nạn mù chữ, mỗi một tuần sát hạch một lần, khen thưởng 3 vị trí đầu một cân thịt. Hợp tác xã chúng ta có 13 thôn, mỗi cuối tuân cũng chỉ tốn 39 cân thịt, một tháng 4 tuần, cũng là 156 cân thịt, vẫn chưa tới trọng lượng của một con lợn." Cho nên, có thịt chính là có sức lực.
Chủ nhiệm Dương nói: "Tôi cũng có ý này."
Xã trưởng Trình nói: "Vậy sau khi mở lớp xóa nạn mù chữ rồi thì có kế hoạch gì nữa không?”
Lâm Y Y: "Lớp xóa nạn mù chữ chỉ là mới đầu, sau đó còn có... -
Lâm Y Y chỉ báo cáo, liền báo cáo đến giữa trưa, đương nhiên sau khi báo cáo còn có phân tích tình huống trong kế hoạch, nếu không thì làm gì phải cần nói đến giữa trưa?
Xã trưởng Trình: "Tạm thời kế hoạch liền tới đây, buổi chiêu tôi nhìn lại kế hoạch một chút, liên quan đến chuyện của lớp xóa nạn mù chữ, Nhất Nhất và lão Dương lại thương lượng một chút, thương lượng xong thì bắt đầu thực thi, tháng này các đại đội trưởng của đại đội sản xuất sẽ đến họp, đến thời điểm nói về chuyện lớp xóa nạn mù chữ cho bọn họ mang về." Các đại đội trưởng của đại đội sản xuất mỗi tháng đến họp một lần. Ở niên đại này điện thoại gọi không thông, muốn cập nhật tin tức thì chỉ có thể mỗi tháng đến họp một lần.
Lâm Y Y: "Được rồi, xã trưởng."
Chủ nhiệm Dương: "Vậy buổi chiều tôi và Nhất Nhất lại thảo luận một chút, hiện tại đi ăn cơm đi"
Lâm Y Y: "Được rồi."
Bữa trưa ăn ở căng tin hợp tác xã, Lâm Y Y đến thì đụng phải Tiêu Đại Cường, Tiêu Đại Cường bởi vì phải làm bảo vệ ở cửa, cho nên không ăn ở căng tin.
Lâm YY: “Cha.”
Tiêu Đại Cường: "Nhất Nhất, con tới dùng cơm sao?"
Một nam đồng chí đi tới: "Thư ký Lâm, đây là cha cô sao?" Vị nam đồng chí này là kế toán, cho nên quen biết Lâm Y Y, lúc trước khi Lâm YY đến hợp tác xã làm thủ tục nhận việc, đem vào một phần tư liệu cho kế toán, bởi vì cần phải kết toán tiên lương, nữa kế toán và Lâm Đại Quân từng cùng đi mua heo con, cho nên hai người càng thêm quen thuộc chút.
Lâm Y Y: "Xin chào kế toán Vu, đây là cha chồng tôi."
Kế toán Vu: "Thì ra là như vậy, trước tiên tôi đi ăn cơm." Anh ta đã nghĩ, anh ta nhớ tới cha mẹ Lâm Đại Quân đã tạ thế. Chỉ là chuyện có liên quan đến Lâm Y Y để Tiêu Đại Cường tạm thời làm công việc của Lâm Đại Quân thì anh ta không biết.
Lâm Y Y: "Được rồi. .. Cha, con cũng đi ăn cơm."
Tiêu Đại Cường: "Ừ, con đi đi."
Tiêu Đại Cường tự mình ăn cơm mang theo, ông ấy không nỡ ăn cơm ở căng tin. Ông ấy đem theo hai cái hộp, một hộp cơm đựng cơm, một hộp đựng món ăn nóng, nếu ăn cơm ở căng tin mà đem theo hai hộp cơm thì cũng dễ bị người ta thấy.
Lâm Y Y là người mới, sáng sớm trời vừa sáng đã ở văn phòng xã trưởng phân tích kế hoạch, vào lúc này ngồi cùng với đồng nghiệp ở hợp tác xã cũng không nhận ra, cho nên nhìn thấy mọi người ngồi xong, cô cũng không biết ngồi nơi nào.
Hơn nữa, nơi này không chỉ là công nhân của hợp tác xã, còn có công nhân Cung Tiêu xã sát vách.
Chủ nhiệm Dương: "Nhất Nhất, tới nơi này." Chủ nhiệm Dương năm nay đã 40 mươi tuổi, cũng sắp năm mươi, ông ấy gọi Lâm Y Y cũng không đến nỗi khiến người ta suy nghĩ nhiêu, nếu như là những chàng trai tuổi trẻ khác, e sợ sẽ truyền ra lời khó nghe.
Lâm Y Y: "Đấn đây.'
Lâm Y Y nâng một bát cơm, một bát món ăn, ngồi vào bên cạnh chủ nhiệm Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận