Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 404 Chuyện hành quân

Chương 404 Chuyện hành quânChương 404 Chuyện hành quân
Lâm Y Y nói: "Em tự quyết định đi, em để cho gia đình Đại đội trưởng đi thế chân cũng khá tốt, họ là người nhà Lâm Trân, là người thân của em, nhà họ Lâm chúng ta không có họ hàng, gia đình cha mẹ vợ của em sau này sẽ là một trong số ít họ hàng của em, nếu như bọn họ tốt có thể thân cận với bọn họ chút."
Lâm Đại Quân: "Vâng, em nghe chị.'
Lâm Y Y tùy ý hỏi: "Sao em lại nghĩ đến để cho gia đình Đại Đội Trưởng đi thế chân? Là bọn họ nhắc tới hay là em nghĩ đến?"
Lâm Đại Quân cũng không có nghĩ nhiều: "Là Tiểu Trân hỏi. Cô ấy hỏi em, tháng sáu em còn phải đi học, không thể đi làm ở trại nuôi heo, có muốn tìm người thế chân không, em nói phải, cô ấy hỏi em, có thể để người nhà cô ấy đi làm thế chân không, em mới nói em muốn hỏi thử chị."
Lâm Y Y gật gật đầu, cũng không có nói thêm gì. Thật ra, cô không thích hành động này của Lâm Trân, tuy rằng cô có thể lý giải được, nhưng dù sao thì Lâm Trân và Đại Quân vẫn chưa có kết hôn, là như vậy... Nếu như đã kết hôn, Đại Quân vì gia đình nhà vợ cân nhắc thì cũng không có gì vấn đề.
Chẳng qua cô không có nghĩ nhiều, dù sao công việc này là của Đại Quân, cậu muốn xử lý việc này thế nào cũng không liên quan đến cô."Tam Quân em thì sao, tháng sáu em tìm ai thay thế?
Cũng nhà người nhà Đại Đội Trưởng sao?"
Lâm Tam Quân: "Không, chị muốn chọn ai không?”
Lâm Y Y nói: "Không có, công việc của em, em tự mình quyết định là tốt nhất."
Lâm Đại Quân: "Tam Quân nếu không có người chọn, cũng cho gia đình Tiểu Trân đi, dù sao nhà cô ấy cũng có người."
Lâm Tam Quân nói: "Không, em sẽ để cho thím Khâu."
Lâm Y Y sửng sốt: "Vị thím của nhà bác sĩ Lâm?"
Lâm Tam Quân nói: 'Vâng.'
Lâm Đại Quân: "Đưa cho thím Khâu cũng tốt, thím Khâu đối xử với chúng ta cũng rất tốt."
Cuối tháng sáu, con gái của người thân Xã trưởng Trình đến làm, là cô gái khá lanh lợi và thông minh. Ở thời đại này, ở trong nhà có thể để cho bé gái học xong trung học, đứa bé gái đó lanh lợi thông minh là chuyện bình thường, cho dù là trên thị trấn, người trong gia đình bình thường cũng không cam lòng để cho con gái học xong trung học.
Cô gái này tên là Trương Oánh, lời nói trong miền tương đối ngọt, ngay cả người hiện đại như Lâm Y Y cũng phải đầu hàng. Cùng với sự bổ nhiệm của Trương Oánh, công việc làm bếp của Tiêu Linh cũng được bổ nhiệm. Lâm Y Y dắt theo cô gái làm một tuần rồi từ chức, vừa vặn là ngày 30 tháng 6, thuận tiện cho việc giải quyết tiền lương.
Vào tháng bảy, Lâm Y Y muốn đi lãnh phúc lợi hộ khẩu thành trấn, nhà họ chỉ còn có một mình cô, Tiêu Vũ đi đến đơn vị quân đội, hộ khẩu cũng chuyển đi, tự nhiên sẽ không có tên nhận phúc lợi hộ khẩu thành trấn.
Thứ tư ngày một tháng bảy năm 64, Lâm Y Y và Tần Hương Cúc ngồi xe bò đi Đại Đội. Đợi bọn họ nhận phúc lợi xong đã hơn 10 giờ, trên đường vê Tần Hương Cúc nói: "Nhất Nhất à, sau này thịt và bột mì Phú Cường không cần đưa cho chúng ta nữa, thằng hai không ở nhà, con giữ lại những lương thực này mà ăn. Chúng ta còn có công điểm, đất ruộng phần trăm, còn có gia đình nhà thẳng cả và nhà thằng ba đưa lương thực, vẫn đủ ăn." Con dâu đang mang thai, ăn uống cũng không thể quá tiết kiệm. Nhưng mà qua mấy tháng sống chung, bà có hơi ngạc nhiên khi thấy con dâu ăn uống rất ít, thịt cũng không thích ăn lắm, chỉ có cá tôm ăn cũng được.
Lâm Y Y: "Vậy con đưa qua một nửa, khấu trừ bớt đi một nửa vốn thuộc về Tiêu Vũ." Hai người ban đầu được mỗi tháng được gửi vê 4 cân bột mì Phú Cường, một cân thịt. Bởi vì hai người họ cộng lại đến 20 cân bột mì Phú Cường, bốn cân thịt, nên việc gửi về 4 cân bột mì Phú Cường và một cân thịt không là gì cả. Bây giờ không còn phúc lợi của Tiêu Vũ nữa, gửi về cho người lớn cũng giảm đi một ít. Mặc dù cô không quan tâm lắm nhưng thay đổi một chút sẽ thích hợp hơn.
Tần Hương Cúc: 'Không cần đâu, bột mì Phú Cường con đem tới hai tháng trước mẹ vẫn còn, trong nhà vẫn có ăn."
Lâm Y Y: "Mẹ phải ăn đi, để lâu chưa nói đến muốn mọt còn sẽ bị ẩm nữa."
Xe bò chạy đến Đại đội dừng lại ở trước cửa nhà Lâm Y Y, cô xách theo một số đồ ăn nhỏ như trứng gà, dầu, còn có lương thực, đồ như than củi cô giao cho Tần Hương Cúc. Cô mang thai sáu tháng rồi, làm gì cũng phải cẩn thận.
Vì đơn vị của Tiêu Vũ rất gần đây cho nên mỗi tháng anh đều về một lần, lần trở về vào tháng trước, hai người còn bàn bạc chuyện hành quân, nhưng mà vì bụng đã lớn tránh việc ngồi trên biển khiến cơ thể không thoải mái, cho nên họ quyết định sinh em bé xong sau đó mới hành quân. Lại nói trên đảo mặc dù có bệnh viện, nhưng mà ngộ nhỡ có chuyện thì bệnh viên ở huyện thành vẫn tốt hơn.
"Chị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận