Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 495 Gặp lại anh Vương

Chương 495 Gặp lại anh VươngChương 495 Gặp lại anh Vương
Lúc này, một nữ Tiểu Hồng Binh mở miệng: "Con gái của tư bản chủ nghĩa cũng có thể phê bình, đấu tố mọi người lôi cô ta lên đi, phê bình, đấu tố."
Theo cô ta mở miệng, những cô gái khác bên người cũng mở miệng: "Đúng, con gái của tư bản chủ nghĩa cũng phải phê bình. Đấu tố, phê bình. Đấu tố. .. Phê bình. Đấu tố... "
Lâm Y Y nhìn nữ Tiểu Hồng Binh kia, một khuôn mặt tràn ngập đố kị, một đôi mắt lập lòe ác độc, cô ta nhìn cô gái trẻ quỳ trên mặt đất kia.
" Khương Hồng, chúng ta tốt xấu cũng là bạn học, van cầu cô buông tha cho cha tôi đi, tôi cho cô tiền, mặc kệ bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô." Cô con gái của bác sĩ mở miệng, trong mắt của cô đều là nước mắt.
Hóa ra là bạn học.
Lâm Y Y cảm giác mình có thể đã phát hiện chân tướng.
Lương Thị lôi kéo Lâm Y Y nói: "Chị hai, chúng ta đi vào thôi." Cô ấy thật sự không muốn xem, cô ấy nhát gan, không muốn xem náo nhiệt, cũng sẽ không lo chuyện bao đồng, tránh rước họa vào thân.
Lâm Y Y nói: "Được." Hai người tiến vào bệnh viện.
Lương Thị đăng ký, muốn đi kiểm tra, kiểm tra cần tốn thời gian, Lâm Y Y nói: "Chị đi xem nhà, xong lại đến bệnh viện tìm em."
Lương Thị: Dạ, được.
Hai người tách ra, Lâm Y Y ra khỏi bệnh viện. Đám người kia vẫn còn, trên cổ cô gái kia cũng đeo một tấm bảng hiệu. Lâm Y Y nhìn mấy lần liền rời đi, đi tới căn nhà trong hẻm kia. Căn nhà trong đường hẻm có một đám người còn đang tán gẫu, Lâm Y Y nhìn nhà không có chuyện gì cho nên liền rời đi.
Sắp tới bệnh viện, nhìn thấy có một đám người đang di lai đây, người cầm đầu cô dĩ nhiên có quen biết. Đặc biệt là cánh tay của đối phương cũng buộc một tấm vải đỏ, cô sững sờ.
Đồng thời, đối phương cũng nhìn thấy cô. Con đường như vậy, cùng nhau mặt đối mặt đi tới, có thể nhìn thấy rất bình thường.
"Đồng chí Nhất Nhất."
"Chú Vương." Lâm Y Y kêu một tiếng.
Đúng, người đàn ông cầm đầu có buộc vải đỏ trên cánh tay là anh Vương. Lâm Y Y vừa nghĩ tới bọn họ đã từng có giao dịch, có chút tê dại da đầu.
Anh Vương nói với người ở bên cạnh nói: "Đây là cháu gái tôi, mọi người đi trước đi, tôi cùng cháu gái tâm sự.
"Được rồi, chủ nhiệm." Một đám Tiểu Hồng Binh trả lời tôn kính rồi rời đi. Lâm Y Y có chút bất ngờ, anh Vương dĩ nhiên trở thành chủ nhiệm của bọn họ. Tuy rằng Lâm Y Y căng thẳng không biết anh Vương muốn giữ cô lại làm gì, thế nhưng ngược lại cũng không sợ gì, nói thế nào đi nữa thì cô vẫn là nữ chủ của thế giới này. Chỉ có điều, trái tim cô vẫn đang nhảy lên âm am có chút nhanh.
Anh Vương nhìn cô gái trước đây từng có vài lân giao dịch bán lẻ với mình bây giờ căng thẳng bất an, cười cợt: 'Làm sao, chú của con bây giờ trở thành chủ nhiệm cách ủy, thấy sợ sao?"
Lâm Y Y nói: "Có thể không sợ sao?"
Anh Vương cười nói: "Nhớ tới thời điểm mới quen, cháu gái Nhất Nhất mới 15 tuổi, hiện trong chớp mắt 6 năm qua đi, từ nạn đói cho đến hiện tại, xã hội này cũng biến hóa thật nhanh."
Lâm Y Y: "Vẫn là chú có biến hóa lớn, vốn là ngày hôm nay tiến vào thị trấn muốn đến gặp chú, bây giờ nhìn lại, bây giờ chú chắc không còn bán đồ vật gì nữa chứ?"
Anh Vương: "Vậy thì cháu sai rồi, đồ vật chú vẫn còn."
Lâm Y Y: "Cái gì?" Chủ nhiệm làm chuyện đầu cơ trục lợi?
Anh Vương: "Là do con không biết, như vậy càng thêm an toàn."
Lâm Y Y:”... Tự chú cẩn thận chút."
Anh Vương: "Yên tâm, sau lưng chú có người. Hơn nữa, chú đây là bảo vệ mình và người nhà, trộn lẫn công việc chính thức với một công việc bán thời gian khác thì chú mới có thể sinh tôn."
Lâm Y Y thấy tâm thái của anh Vương rất tốt, cũng yên lòng, người có tư duy như vậy, coi như đối mặt những tên gọi là kẻ xấu, cũng sẽ không một mạch hại chết người. Chỉ có điêu, Lâm Y Y suy nghĩ một chút, lại thiện ý nhắc nhở: "Chú Vương, làm việc nên lưu lại đường lui, ai biết sau này. . . xã hội tiếp tục phát triển, sau đó thì như thế nào đây?"
Anh Vương: "Con đứa nhỏ này. .. Được rồi, chú biết, sau này nếu có chuyện liên đến tìm chú, huyện thành này vẫn có chuyện không có chú không giải quyết được."
Lâm Y Y cười nói: "Cảm ơn chú Vương, con cũng ở lại nông thôn hai ngày, hai ngày nữa sẽ về bộ đội, mấy năm qua đều theo quân."
Anh Vương: "Thì ra con theo quân, chẳng trách không nhìn thấy con. À đúng rồi, trước đây có dẫn con đến gặp thím Vương còn nhớ không?"
Lâm Y Y: “Bà nội Vương, con còn nhớ.'
Anh Vương nói: "Con trai nhỏ của bà ấy kéo thằng con lớn nhất xuống ngựa rồi."
Lâm Y Y giật nảy cả mình: "Con nhớ hồi đó người con lớn nhất của bà nội Vương là chủ nhiệm xưởng sắt thép, con trai nhỏ hình vẫn đang nghỉ ngơi, dựa vào bọn họ nuôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận