Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 340 Làm mai 3

Chương 340 Làm mai 3Chương 340 Làm mai 3
Trương Minh nghĩ nghĩ: 'À... Vóc dáng đừng quá lùn..." Ngẫm lại Lâm Y Y cũng không cao, anh ấy nói,'Đừng thấp hơn chị dâu."
Nói đến vấn đề chiều cao, Tiêu Vũ cũng không có cách nào, vợ anh đã kẹt ở 159 thật lâu, lâu đến mức Lâm Y Y đã buông bỏ hy vọng. Dù sao bản tiểu thuyết này là viết vì cô, trong cuộc sống thật cô chỉ có 159, đồng nghiệp đố ky đó của cô sao có thể cho thân thể Lâm Đại Nha cao vượt qua 160? Nhưng mà, Lâm Y Y vẫn không buông bỏ hy vọng, mỗi ngày kéo dãn cơ thể tập yoga, mỗi ngày bổ sung canxi.
Trái lại Tiêu Vũ không chê chiều cao của Lâm Y Y, có thể là từ nhỏ nhìn cô lớn lên, lúc ấy kết hôn cô chỉ có 155, so ra thì dáng người khô quắt khô queo, ngay cả cái đó anh cũng không để ý, làm sao còn có thể để ý hiện tại? Huống chi bây giờ vợ của anh ngoại trừ chiều cao ra, ti lệ của dáng người vẫn rất đẹp, hai cái đùi trắng nõn, thẳng tắp thẳng tắp.
Nếu Lâm Y Y biết suy nghĩ của anh, rất muốn nói, chân của cô thẳng tắp thẳng tắp đó là bởi vì gây. Đúng vậy, thân thể này của Lâm Đại Nha sẽ không béo, có lẽ là khi đồng nghiệp đó miêu tả, hy vọng thân thể của cô khô quắt khô queo, từ đầu chí cuối đều không có mập cho nên thân thể này sẽ không béo. Nhưng dù không béo thì cũng tốt hơn năm 60 năm, bồi bổ ba năm, chắc chắn có chút thịt.
Vả lại, phụ nữ một trắng bù ba xấu, trắng mới là quan trọng nhất.
Tiêu Vũ suy nghĩ đặc điểm của Tần Viên Viên một hồi, cần cù, dịu dàng, biết nấu cơm, cao hơn vợ anh, những thứ đó đó đều thỏa, nhưng còn hai điều quan trọng nhất, vợ anh từng nhắc tới: "Có yêu câu với bằng cấp không?" Thật ra khi vợ anh nói đến điều này, anh cũng bất ngờ, Bởi vì rất ít người sẽ hỏi như vậy.
Trương Minh: "Tốt nhất là biết chữ, ve phân bằng cấp gì đó không yêu câu." Anh ấy giống với phần lớn đàn ông, quả thật không yêu cầu bằng cấp của đồng chí nữ, nhưng anh ấy cũng hy vọng đối phương biết chữ.
Tiêu Vũ gật đầu: "Vậy tuổi tác thì sao?"
Trương Minh: "Tuổi lớn hơn em hay nhỏ hơn em đều được, đừng lớn quá nhiều, người nhìn qua đừng giống chị em là được."
Tiêu Vũ: "Nhỏ hơn cậu ba tuổi có thể chấp nhận không? Dựa theo cách nói của vợ tôi, có vài người phong kiến, sẽ cảm thấy ba tuổi xung khắc."
Trương Minh sửng sốt: "Kém ba tuổi không phải ôm cục vàng sao?"
Tiêu Vũ: "Nữ lớn hơn nam ba tuổi là ôm cục vàng, nam lớn hơn nữ ba tuổi là có chút xung khắc nhỏ."
Trương Minh: "Thế có gì đâu? Loại tư tưởng phong kiến này cũng không thể yêu cầu." Lần đầu tiên anh ấy nghe nói đến cái này, làm một công an, anh đương nhiên không cổ hủ, nhưng nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy, đôi mắt anh ấy sáng lên,'Phó cục trưởng, ý của anh ngài là... Chị dâu có người chọn rồi sao?"
Tiêu Vũ nghĩ một lát, em họ anh Tân Viên Viên ngoại trừ không biết chữ, những mặt khác thì vẫn phù hợp, nói: 'Ừ, đối phương là em họ tôi, năm nay 20 tuổi, ba năm trước bị từ hôn, nhà trai lúc trước coi trọng cô gái khác, cho nên mới từ hôn. Cô ấy cao hơn vợ tôi, khoảng 163 cm, người cũng cần cù, tính cách cũng tốt lắm, đứa nhỏ nhà nông dân đều biết nấu cơm, nhưng cô ấy chưa từng đi học, không biết chữ, cậu suy nghĩ rõ ràng, nếu cậu cảm thấy điều kiện như vậy cậu có thể chấp nhận, hai người có thể gặp nhau, chọn ở nhà tôi, đương nhiên, sau khi gặp mặt cậu cảm thấy không thích, vậy xem như chưa từng gặp, nhưng mà, cậu đừng ôm suy nghĩ dù sao gặp mặt không chịu thiệt."
Trương Minh nói: "Em hiểu rồi, phó cục trưởng, em có thể hỏi bộ dạng thế nào không?" Đàn ông cũng nhìn cảm quan với khách quan, nếu điều kiện của người phụ nữ này đều tốt, như vậy mặt mày xấu chút cũng không sao cả, điều kiện bù lại hết thảy. Nếu khuôn mặt của người phụ nữ này xinh đẹp, như vậy điều kiện thiếu chút nữa cũng không hề gì, tướng mạo bù lại hết thảy.
Thật ra Trương Minh không phải muốn thiên tiên mỹ nữ, ít nhất không cần xấu quá, diện mạo có thể trung bình là được. Đối với người không biết chữ, anh ấy quả thật có chút ý kiến, nhưng đối phương là em họ của phó cục trưởng, anh ấy lại cảm thấy có thể gặp mặt trước, nếu người thật sự tốt thì sao?
Tiêu Vũ: "Khuôn mặt cũng không tệ lắm, da vàng, không phải cực kỳ trắng, nhưng cũng không đen." Ở trong mắt Tiêu vũ, quả thật Tần Viên Viên không tính là đen, anh từng gặp qua người đen hơn, trong bộ đội có một bó to, nhưng hình như anh quên, một bó to đen thui trong bộ đội đều là đàn ông.
Trương Minh: "Bọn em gặp nhau trước được không?" Trương Minh cũng không phải thằng ngu, anh ấy nói nhiều, thái độ làm người rất nhiệt tình, nhưng đầu óc cũng linh hoạt. Nếu Tiêu Vũ nguyện ý làm mối cho đối phương, như vậy có thể chắc chắn, em họ này có quan hệ không tệ với Tiêu Vũ. Trương Minh không phải muốn nịnh bợ Tiêu Vũ đi lên, nhưng con người mà, có thể có một cầu nối quan hệ như vậy, cũng rất tốt.
Tiêu Vũ: "Được, tôi tan tâm rồi nói với vợ tôi, ngược lại thì tình huống của nhà cậu, cũng nói thử xem”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận