Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 246 Ước mơ của Tam Quân

Chương 246 Ước mơ của Tam QuânChương 246 Ước mơ của Tam Quân
Bác sĩ Lâm đã đến tuổi này, thích nhất giác ngộ cao nhưng lại không loạn. Lâm Y Y trong lòng ông, đầu tiên là người vì người dân, trồng rau hố bếp của cô không thể nói là quá vĩ đại, nhưng mà đúng là thật sự trợ giúp người dân không ít. Năm ngoái, khỏi cân phải nói đâu xa, chính là người trong huyện thành này bọn họ có không ít là dựa vào rau dùng bữa mới nấu qua nạn đói.
Cho nên, bác sĩ Lâm cảm thấy Lâm Y Y là cô gái tốt.
Sau đó, bản thân Lâm Y Y tốt cũng không quên bồi dưỡng mấy đứa em, kiếm tiên cho em trai đi học, còn để lại công việc công nhân cho em trai, thậm chí vấn đề nhà ở sau khi cưới vợ, tiền biếu, cô đều đã nghĩ kỹ, cô gái tuổi này ít có người trong lòng, chỉ đáng tiếc không phải con trai. Bác sĩ Lâm mặc dù không đến mức trọng nam khinh nữ, nhưng tâm tư hướng về nam nhiều một ít là có, nghe Lâm Y Y an bài em trai như thế, bác sĩ Lâm cảm thấy, nếu ông ấy là cha Lâm Y Y thì dù chết cũng nhắm mắt.
Thứ ba, mình chỉ dạy mấy đứa kia một chút thảo dược và khoai, cô vẫn ghi nhớ, ngẫu nhiên đưa mấy lạng thịt tới, mặc dù nói, tiền mấy lạng thịt ông vẫn trả nhưng không thể không nói, đứa nhỏ này nhớ ân tình.
Lại thêm hiện tại, Lâm Y Y nói loại phương pháp chăn heo này nếu thành công, về sau người dân sẽ có càng nhiều thịt ăn, nghe vậy, trong lòng bác sĩ Lâm sảng khoái. Lại một lần cảm thấy, cô gái này thật sự là lương thiện, lại ưu tú, con người ưu tú như vậy sao lại không phải con gái nhà ông chứ?
Bác sĩ Lâm cũng không phải người cứng nhắc, ông ấy nghĩ đến thành tựu trồng rau trong hố bếp của Lâm Y Y, hiện tại Lâm Y Y muốn đổi phương pháp chăn heo, ông cũng nghĩ: "Như vậy, chú đi tìm một chút sách thú y, cháu định lúc nào thiến heo con?"
Lâm Y Y: "Cháu định trước 15 tháng giêng, để heo con thích ứng hoàn cảnh nơi này trước."
Bác sĩ Lâm: "Vậy được, đến lúc đó chú sẽ nhìn thấu sách phương diện này, nếu như chú không hiểu, chú sẽ thỉnh giáo đồ tể." Chỗ bọn họ không có bác sĩ thú y, cho nên có nhiều thứ phải tự mình tìm tòi, mà xung quanh đây chỉ có bác sĩ Lâm là bác sĩ, ngoại trừ ông cũng không có ai có thể tìm.
Lâm Y Y: "Cảm ơn bác sĩ Lâm."
Khâu thị: "Từ khi Nhất Nhất đi huyện thành, kiến thức nhiều, khác trước kia rồi."
Lâm Y Y cười nói: "Cháu ở huyện thành chưa quen, chỉ có thể học tập và thích ứng, mặc kệ tới nơi nào, chỉ có người đi thích ứng hoàn cảnh, không thể là hoàn cảnh thích ứng người."
Khâu thị: "Lời nói này có đạo lý, người ở trong huyện thành, quả nhiên khác biệt." Sau đó bà chuyển lời: "Đúng roi Nhất Nhất, hôn sự Đại Quân đã định, chờ Đại Quân kết hôn xong cũng sắp đến Tam Quân chứ nhỉ? Thím nhớ chúng hơn kém nhau một tuổi, Tam Quân cháu muốn cô gái như thế nào?" Lâm Y Y tính tuổi mấy đứa em, Lâm Đại Quân năm nay 15 tuổi, Lâm Tam Quân năm nay 14, Lâm Tứ Quân năm nay 12, Lâm Ngũ Đệ... Chờ bé lớn lên tham gia thi tốt nghiệp trung học, tạm thời không cần nghĩ cái này.
Lâm Y Y nhìn về phía Lâm Tam Quân, muốn nghe ý cậu: "Tam Quân, em muốn tìm cô gái như thế nào? Em nói ra, chị gợi ý cho em một chút."
Lâm Tam Quân cúi đầu, không nói chuyện.
Lâm Y Y đi đến bên cạnh cậu: "Nam tử hán đại trượng phu, nghĩ gì thì nói ra, cái gì đều giấu ở trong lòng, vậy em không phải để chị lo lắng vớ vẩn sao?"
Lâm Tam Quân: Rất hưởng thụ chị lo lắng cho cậu.
Lâm Tam Quân: "Em... Em muốn tham gia quân ngũ."
Lâm Y Y nghe, trong nháy mắt, cô còn chưa kịp phản ứng, cô theo bản năng nhìn Tiêu Vũ, cô không nghĩ tới, Lâm Tam Quân sẽ muốn đi làm lính, dựa theo ý nghĩ của cô, cô không muốn em trai đi làm lính. Đúng, quân nhân thật vĩ đại nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, cô chỉ muốn người nhà bình an, nếu như người nhà đi làm lính thì cô sẽ lo lắng.
Tiêu Vũ: "Trưng binh yêu cầu 16 tuổi, Tam Quân hiện tại mới 14 tuổi, còn hai năm, không vội.
Hai năm này Tam Quân đi học trước, chờ đến 16 tuổi, xem bên này có danh sách trưng binh hay không."
Mắt Lâm Tam Quân sáng lên, hiếm khi nói một câu dài: "Cảm ơn anh rể." Dù câu nói dài chỉ có bốn chữ.
Lâm Y Y làm sao cũng nghĩ không rõ, vì sao Tam Quân lại muốn đi làm lính. Nhưng cô không phản đối, bởi vì ước mơ của một đứa nhỏ 14 tuổi, cô không thể tuỳ tiện phủ nhận, tựa như Tiêu Vũ nói, còn hai năm mới đủ tuổi nhập ngũ, hai năm này có thể chậm rãi quan sát.
Trong nháy mắt, đã đến ngày 13 tháng giêng, sáng hôm nay Tiêu Vũ đi làm, Lâm Y Y cưỡi xe về nhà họ Lâm. Ngày mốt là ngày 15 tháng giêng, là Tết Nguyên Tiêu. Theo phong tục hiện đại của nhà họ Lâm, Tết Nguyên Tiêu ngày 15 tháng giêng phải ăn bánh trôi, nhưng mà người ở niên đại này không có coi trọng như vậy, tuy nhiên Lâm Y Y về nhà vẫn chuẩn bị bánh trôi. Cô làm bánh trôi nhân mè đen, không phải loại đông lạnh, mà là loại hiện bán ở hệ thống thương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận