Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 477 Sự thật

Chương 477 Sự thậtChương 477 Sự thật
Hứa thị tiếp tục: "Theo con, mẹ cái gì cũng không cần quản, mẹ ở nhà nuôi lớn hai đứa bé, những vật kia của mẹ, đều cho Đại Bảo Tiểu Bảo, nhà chúng con sẽ không cần, mẹ bồi dưỡng hai đứa cháu trai đến tốt nghiệp trung học, chờ bọn chúng tốt nghiệp trung học, còn phải thêm thời gian mấy năm, đến lúc đó con trai mẹ khẳng định còn có thể thăng cấp, thăng cấp rồi tìm cho Đại Bảo Tiểu Bảo công việc công nhân còn không tốt sao?"
Mẹ Hứa: "...' Bà ta không nghĩ đến xa như vậy.
Hứa thị: "Thế nhưng quân nhân thăng cấp, cũng có quan hệ với gia đình, nếu gia đình lộn xôn, sự tình lại nhiêu, vậy sẽ không có khả năng thăng chức. Lại nói, nếu gia đình xảy ra chuyện gì, thanh danh không dễ nghe, vậy thăng chức càng không có hi vọng."
Mẹ Hứa nghĩ đến nếu dâu cả ngoại tình, theo đàn ông khác, vậy sẽ không tốt cho thanh danh nhà họ Hứa, cũng có ảnh hưởng đến con trai nhỏ.
Hứa thị: "Nhớ tới hai đứa con còn chưa ra đời của con, con rất thương tâm, có đôi khi, con thật muốn xin các lãnh đạo, để bộ đội giúp con điều tra một chút, làm sao trùng hợp như vậy, mỗi lần con mang thai, đứa bé đều sẽ bị Tiểu Bảo đụng mà mất."
Vấn đề này, mẹ Hứa kỳ thật cũng hoài nghi, bà ta đương nhiên cũng muốn con trai nhỏ sớm sinh con một chút. Về sau Hứa thị liên tiếp hai đứa bé không còn, bà ta cũng cảm thấy quá khéo, thế nhưng đến cùng bà ta không muốn hoài nghi cháu trai, một đứa là cháu trai sống sờ sờ, một đứa vẫn chỉ là khối thịt, không cần so đã biết ai quan trọng hơn.
Nghe Hứa thị nói muốn xin lãnh đạo bộ đội điều tra, Đại Bảo đang âm thầm lòng run lên, mặc dù đụng người chính là Hứa Tiểu Bảo, nhưng đùa giỡn với Hứa Tiểu Bảo chính là cậu ta, cho nên nếu điều tra, cậu ta cũng có phần. Năm đó, mẹ cậu ta nói đồ nhà họ Hứa cũng đều là của anh em chúng, nếu để thím Hai sinh con ra, như vậy đứa bé này sẽ cướp đi thứ thuộc vê bọn họ, cho nên bảo bọn họ đụng rớt đứa bé. Nhưng cậu ta lớn hơn Tiểu Bảo 4 tuổi, để cậu ta đụng người không tốt, đành để Tiểu Bảo đi đụng.
Liên tiếp đụng hai đứa bé, trong lòng Đại Bảo cũng hơi sợ, nhất là khi nhìn thấy thím hai chảy rất nhiều máu, hiện tại nghe thím hai nói, muốn xin lãnh đạo bộ đội điều tra, Đại Bảo càng thêm sợ, rất sợ bị điều tra đến cậu ta sẽ bị giam lại. Nghĩ tới những thứ này, Đại Bảo không muốn ở lại. Đại Bảo đến cùng là từ nông thôn, lại bị chị dâu cả Hứa làm hư, mà kiến thức cũng rất ít, căn bản không biết loại chuyện này không điều tra ra được, quân nhân, bộ đội ảnh hưởng quá lớn đến cậu ta, trong lòng cậu ta có loại cảm giác không gì làm không được, cho nên Đại Bảo không có nghĩ đến vấn đề điều tra không ra.
Hứa thị nói những này, chỉ có một người đi nhà ăn bộ đội ăn cơm, muốn cô ấy mua cơm cho bọn họ, đây là không thể nào.
Vừa đi ra cổng, doanh trưởng Hứa mang theo rổ tới, anh ta lấy lòng nói với Hứa thị: "Đồ ăn anh đều mua rồi, chúng ta vào nhà ăn." Hứa thị nhìn anh ta một cái, lại trở lại.
Ăn xong cơm, Hứa thị lại nói: "Em đến nhà đoàn trưởng Tiêu."
Doanh trưởng Hứa: "Nhà đoàn trưởng Tiêu có thể không có ai, hôm qua... Hôm qua không phải vợ đoàn trưởng Tiêu nói muốn dẫn em trai cô ấy đi bệnh viện sao?"
Hứa thị: "Đi trước nhìn kỹ rồi nói."
Lâm Y Y đương nhiên không khoa trương mang Lâm Ngũ Đệ đến bệnh viện trên huyện, cái này còn phải ra khỏi đảo, vừa đi vừa về rất tốn thời gian, mà cô đã cẩn thận hỏi thăm qua Lâm Ngũ Đệ, bọn họ đánh nhau cũng không va chạm đến cùng, cho nên Lâm Y Y chỉ mang đến phòng y tế bộ đội Lâm Ngũ Đệ xem một chút, sau khi quân y kiểm tra xác định cậu không sao.
Trên thực tế, chính là thế giới hiện đại, trẻ con đánh nhau như vậy cũng sẽ không nói khoa trương phải đi bệnh viện, trước đó Lâm Y Y cũng chỉ hù dọa mẹ Hứa một chút, cô cũng không muốn để người ta cảm thấy em trai mình dễ bắt nạt. Đối với Lâm Ngũ Đệ không có cha mẹ, giữ gìn chị gái là vô cùng quan trọng, không phải đứa nhỏ từ nhỏ nhìn sắc mặt người lớn lên, trong tính cách sẽ rất tự ti và nhu nhược.
Lúc Hứa thị đến, Lâm Y Y đang ở trong phòng làm yoga, Lâm Ngũ Đệ mang theo Tiểu Thập Nhất chơi ở đại sảnh, trong đại sảnh phủ chiếu, bọn họ dùng một quả cầu vải ném đến ném đi, Hứa thị ở phía ngoài nói: "Em gái Lâm có đây không?”
Mặc dù đóng cửa phòng, nhưng Lâm Y Y vẫn có thể nghe được giọng Hứa thị. Cô lập tức ở trong phòng thay một bộ quần áo bông, sau đó mang dép ra ngoài.
Lâm YY: “Chị Hứa, em đây, vào đi.'
Hứa thị đi vào trong nhà, nhìn thấy hai đứa bé đang chơi, bên cạnh có một cái quạt điện đang thổi, Lâm Y Y mới từ trong phòng đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận