Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 488 Gặp bà nội 1

Chương 488 Gặp bà nội 1Chương 488 Gặp bà nội 1
Lâm Y Y dời một cái ghế nhỏ đặt ở trong bóng râm: "Con ngồi đây ăn táo nhuyễn đi, mẹ đi bưng nước."
Tiểu Thập Nhất : "Vâng." Cậu bé bưng bát men, dùng muỗng nhỏ xúc từng miếng lên ăn. Lâm Y Y đang xách một cái thùng gỗ đi xách nước, lúc cô đi ra khỏi cửa liền đóng cửa sân lại, tránh cho cậu nhóc kia tự mình đi ra.
Lâm Y Y đi được nửa đường thì gặp Tần Hương Cúc. Tâm Hương Cúc cũng nghe nói con dâu và cháu trai đã về nên vội vàng chạy đến, không ngờ lại gặp Lâm Y Y trên đường: "Nhất Nhất, con trở về rồi sao? Mẹ nghe bà con nói con cũng mang theo Tiểu Thập Nhất về?"
Lâm Y Y nói,'Mẹ, Tiểu Thập Nhất đang ở trong sân. Con đi xách nước. Đây là chìa khóa cửa."
Thật ra, Tân Hương Cúc cũng có chìa khóa căn nhà, nhưng cô không nghĩ Tân Hương Cúc sẽ mang nó theo. Vì vậy, cô đưa chìa khóa cho bà.
Tần Hương Cúc: "Đưa cái xô cho mẹ, mẹ đi xách nước cho, con đi xem Tiểu Thập Nhất đi." Con dâu chưa làm việc nặng nhọc bao giờ, sức lực lại yếu, bà nghĩ bà đi xách nước thì tốt hơn.
Lâm Y Y nói: "Mẹ, để con đi xách nước. Mẹ có thể đi gặp Tiểu Thập Nhất. Hiện tại thằng bé đã biết đi và biết nói, nhưng vẫn chưa gặp mẹ. Mẹ đi xem đi thằng bé sẽ gọi mẹ là gì?"
Tần Hương Cúc dở khóc dở cười: "Con cái đứa nhỏ này, thôi được, để mẹ đi gặp cháu trai của mẹ."
Tiểu Thập Nhất ngoan ngoãn ngồi trong sân ăn táo của mình, miếng táo được cắt nhuyễn, có vị ngọt ngọt, Tiểu Thập Nhất có thể ăn một bát. Ăn được một lát, liền nghe thấy tiếng gõ ngoài sân: Co ai không?”
Tiểu Thập Nhất dừng động tác ăn táo, sau đó lại tiếp tục ăn.
Tần Hương Cúc: "Có ai ở đây không?" Tuy rằng con dâu tính tình trẻ con, nhưng không thể không nói là bà cũng muốn trêu chọc cháu trai.
Hành động ăn táo của Tiểu Thập Nhất lại dừng lại, cậu bé chớp mắt, sau đó cầm bát táo nhuyễn đứng dậy. Cậu bé bước đến cửa, áp tai vào tấm cửa, một lúc sau âm thanh nũng niu đầy giọng sữa vang lên: "Ai vậy?"
Nghe thấy giọng nói của cháu trai, Tân Hương Cúc rất kích động: "Là Tiểu Thập Nhất sao? Bà là bà nội đây, Tiểu Thập Nhất biết bà nội không?”
Tròng mắt Tiểu Thập Nhất xoay vòng, lại ăn một miếng táo cắt nhuyễn: "Là Thập Nhất."
Tần Hương Cúc: "Vậy cháu biết bà nội không?"
Tiểu Thập Nhất: "Biết."
Tần Hương Cúc vừa vậy, rất vui vẻ: "Cháu có thể mở cửa không? Bà nội đến nè."
Tiểu Thập Nhất: "Không thể." Tần Hương Cúc suy nghĩ, cháu trai nhỏ còn rất thông minh: "Bà là bà nội, cháu không cần sợ, mở cửa được không?"
Tiểu Thập Nhất nhìn cửa: "Không biết mở." Cậu bé vốn không biết làm sao mở cửa. Đứng trong chốc lát, có hơi mệt mỏi, cậu bé trở lại trên ghế ngồi xuống, tiếp tục ăn táo cắt nhuyễn. Nhưng mà, cậu bé cũng không quên nói chuyện phiếm với người bên ngoài: "Có người ở đây không?”
Cậu bé học lời chào hỏi của Tần Hương Cúc.
Tần Hương Cúc lấy chìa khóa ra mở cửa: "Ở đây, bà ở đây." Nói xong, đi tới.
Tiểu Thập Nhất nhìn Tan Hương Cúc, mở to hai mắt kinh ngạc, sau đó, cậu bé xoay người chạy vào trong phòng, sau khi chạy vào trong, ló đầu nhỏ nhìn Tân Hương Cúc bên ngoài: "Bà là ai vậy?"
Tần Hương Cúc: "Bà là bà nội đây."
Bà nội? Tiểu Thập Nhất từng nghe mẹ cậu bé nói về bà nội, nhưng chưa gặp qua. Mẹ cậu bé đã dạy, đụng phải người chưa từng gặp, mình phải trốn, bởi vì người không quen biết đó lúc cha mẹ không ở đây, sẽ ôm cậu bé đi, như vậy cậu bé sẽ không thể gặp cha mẹ nữa, cho nên lúc này, Tiểu Thập Nhất lập tức trốn vào trong nhà.
Tần Hương Cúc: "Tiểu Thập Nhất, bà là bà nội nè, đến, mau gọi bà nội." Tân Hương Cúc đi qua, cười dụ dỗ Tiểu Thập Nhất gọi bà nội.
Tiểu Thập Nhất thấy thế, lập tức chạy vào trong phòng, sau đó trốn dưới giường.
Tần Hương Cúc đi theo vào, thấy một màn như vậy, bà trợn tròn mắt: "Thập Nhất, cháu đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Thập Nhất trốn ở dưới giường, một đôi mắt tròn nhìn chằm chằm bên ngoài, nhìn thoáng qua, lại lập tức không nhìn, tựa như như thế, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy cậu bé.
Tần Hương Cúc: "Tiểu Thập Nhất, con ở dưới giường làm gì vậy? Mau ra đây, bà là bà nội mà."
Tiểu Thập Nhất ôm đầu gối của mình, nhắm chặt miệng, một câu cũng không dám nói.
Tần Hương Cúc thấy thế, cảm thấy buồn cười.
"Thập Nhất, mẹ đã trở lại." Lâm Y Y xách nước trở về, nhìn thấy trong viện không ai, táo cắt nhuyễn của con trai còn để ở trên ghế.
Tiểu Thập Nhất vừa nghe giọng nói của mẹ cậu bé, lập tức nói: "Nhất Nhất... Nhất Nhất... Vừa kêu, vừa bò ra từ dưới giường.
Tần Hương Cúc nói: "Nó ở trong này này, cũng không biết sao lại thế, mẹ vừa dùng chìa khóa mở cửa, nó liền trốn dưới giường."
Lâm Y Y vừa nghe vậy: "Chắc nó sợ hãi." Tiểu Thập Nhất chạy về phía Lâm Y Y: "Nhất Nhất...' Cậu bé nhào vào trong lòng Lâm YY hai mắt nổi lên bọt nước,'Nhất Nhất..." Thân thể nhỏ bé run lên, vừa rồi còn kiên cường, bây giờ thì Sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận