Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 678 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(1)

Chương 678 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(1)Chương 678 Phiên ngoại Trương Hiếu Quân(1)
Lâm Y Y cảm kích nói: "Cảm ơn đại đội trưởng. Đại đội trưởng, sau khi cháu đến nhà họ Tiêu, các em trai trong nhà thì xin chú chăm sóc một chút."
Đại đội trưởng: “Chút lòng thành."
Lâm Y Y lại nói: "Còn có, cha mẹ con đi rồi, nhưng tên chủ hộ vẫn là cha cháu, có phải sửa đổi lại hay không?" Sửa lại tên chủ hộ, đại biểu người đứng đầu gia đình cũng thật sự sửa lại.
Đại đội trường nói: "Đúng rồi, chuyện này vốn nên xử lý sớm, chú thấy gân đây các cháu cũng sống không tốt, tính chờ tâm tình của các em trai cháu hòa hoãn một chút lại xử lý, các cháu nhắc đến, thì ngày mốt sửa lại tên chủ hộ, nhà các cháu sửa thành ai? Là tên của Lâm Đại Quân à?”
Lâm Y Y nói: "Là tên của Lâm Đại Quân, Đại Quân là em cả cháu, anh cả như cha, sửa tên của em ấy là nên."
Đại đội trường nói: "Vậy được, chờ chú sửa xong rồi, các cháu lại ký tên."
Lâm Y Y: "Cảm ơn đại đội trường, vậy chúng cháu đi về trước."
Lâm Y Y dẫn Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân về đến nhà, nói, ai cũng không nói chuyện. Lâm Đại Quân vui mừng bản thân có thể làm người đứng đầu, Lâm Nhị Quân không phục.
Nhà họ Lâm tổng cộng ba gian phòng, một gian là phòng của cha mẹ nhà họ Lâm, bình thường Lâm Ngũ Đệ ngủ với bọn họ. Một gian là phòng của Đại Nha, nhưng phòng này để đồ lặt vặt, còn có một gian là phòng của mấy anh em nhà họ Lâm.
Về đến nhà, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, bắt đầu từ hôm nay phòng của cha mẹ em liền giao cho em, em thành người đứng đầu gia đình, sau này cứ ngủ ở phòng chính."
Lâm Đại Quân vừa nghe vậy: "Vâng, cảm ơn chị cả." Mình có thể có một căn phòng, đương nhiên Lâm Đại Quân vui vẻ rồi, nhưng thoải mái hơn mỗi ngày chen chúc với các em trai.
Lâm Nhị Quân nói: "Chị cả, em có thể ngủ chung với anh cả không? Mỗi căn phòng hai người mới thoải mái."
Lâm Y Y nói: "Cái này... Nhưng căn phòng này dùng để tương lai anh trai em lấy vợ."
Lâm Đại Quân vừa nghe thế, má có hơi đỏ, căn phòng mình cưới vợ, cậu ta cũng không muốn ngủ chung với người khác. Hơn nữa, thật vất vả bản thân có một căn phòng, sao cậu ta có thể nguyện ý ngủ chung với người khác?
Lâm Nhị Quân nói: "Nhưng em lớn giống anh cả, anh cả cưới vợ có một căn phòng, vậy em làm sao bây giờ?”
Lâm Y y nói: "Vậy... Có rồi, chờ chị đến nhà họ Tiêu, căn phòng đó của chị liền trống, có thể cho em."
Lâm Nhị Quân móp mép miệng, căn phòng chứa đồ của chị sao so được với phòng chính của anh cả?
Lâm Y Y lại nói: "Đại Quân, anh cả như cha, sau này chuyện của các em trai giao cho em giải quyết, chờ chị lấy chồng, phòng ốc trong nhà cũng giao cho em bố trí."
Lâm Đại Quân nói: "Chị cả yên tâm, em sẽ bố trí tốt."
Lâm Y Y: "Vậy chị đi ngủ đây." Trước khi đi ngủ, súc miệng trước. Nhà họ Lâm không có kem đánh răng bàn chải đánh răng, trước kia đều dùng lá cây, Lâm Y Y không có cách nào, cũng chỉ có thể dùng lá cây, rôi mới ép lá cây, chải sạch răng.
Bên ngoài, Lâm Nhị Quân vào phòng Lâm Đại Quân, cậu ta nhìn phòng chính, không muốn đi.
Lâm Đại Quân nói: "Anh phải đi ngủ, Nhị Quân em đi ra ngoài đi."
Lâm Nhị Quân nói: "Anh cả, em cũng muốn đi ngủ riêng, anh là anh cả, anh giải quyết cho em xem."
Lâm Đại Quân nói: "Chị cả không phải nói rồi sao, chờ sau khi chị ấy lấy chồng, căn phòng đó của chị ấy có thể để lại cho em."
Lâm Nhị Quân: "Em không cần căn phòng đó của chị, chờ sau khi chị cả lấy chồng, anh để Tam Quân, Tứ Quân và Ngũ Đệ dọn đến bên kia đi, căn phòng bọn em ở hiện giờ quy về em."
Lâm Đại Quân nghĩ một hồi: "Được rồi." Dù sao cũng sẽ không tổn hại đến cậu ta.
Lâm Nhị Quân thấy cậu ta đồng ý liền rời đi, trong lòng cậu ta hừ một tiếng. Giành phòng chính với anh cả không được, mặc dù cậu ta mới 13 tuổi, nhưng cũng biết, mọi người trong thôn nhìn trúng con cả, dù cho cậu ta và anh cả là song sinh, nhưng dẫu sao anh cả ra sớm, cha mẹ mất, phòng chính chắc chắn cho con cả, cho nên cậu ta đánh chủ ý tới căn phòng hiện tại ở. Căn phòng hiện tại ở này có lẽ lớn bằng căn phòng kia của chị, nếu không phải căn phòng đó của chị bốn anh em bọn họ không ở được, thì căn phòng bây giờ có hai cửa này của cha mẹ chắc chắn là cho chị cả.
Lâm Y Y bị người ta đánh thức.
"Chị ơi bụng đói... Chị ơi bụng đói... Giọng nói nãi thanh nãi khí, có chút yếu ớt, có chút ủy khuất.
Lâm Y Y mở mắt, thấy một đứa trẻ gầy gò ngồi bên cạnh, dùng cánh tay nhỏ bé quắc kéo quần áo của cô: "Chị, em đói bụng..." Thanh âm của cậu vẫn có hơi sàn sạt, là ngày hôm qua khóc tạo thành.
Lâm Y Y dụi mắt thức dậy, cô sờ đâu Lâm Ngũ Đệ: "Chị đi nấu cơm, em muốn đi cùng chị không?”
Lâm Ngũ Đệ mở hai tay ra: "Muốn."
Lâm Y Y ôm Lâm Ngũ Đệ xuống giường, mở cửa ra mới nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nhưng không phải rất sáng. Không so được với người của thời đại này, cô không cách nào dựa vào sắc trời phán đoán thời gian. Bảo Lâm Y Y nấu cơm? Chuyện này không có khả năng. Lâm Y Y đi gõ cửa phòng chính: "Đại Quân rời giường... Đại Quân rời giường...
Không có động tính.
Lâm Y Y tiếp tục gõ cửa: "Đại Quân, rời giường, em là chủ gia đình mà, phải học phân phối đồ ăn, mau rời giường, bữa sáng giao cho em phân thức ăn đó."
Có động tĩnh, mới qua một lúc, cửa đã mở, Lâm Đại Quân: "Chị."
Lâm Y Y: "Tới phòng chị lấy lương thực."
Lâm Đại Quân: "Vâng."
Trong phòng chỉ có năm cân khoai lang, Lâm Y Y nói: "Chỗ này chỉ có năm cân khoai lang, là khẩu phần năm ngày, cũng chính là nói một ngày chỉ có thể ăn một cân. Nhưng trong khoai lang của người ta trộn với rau dại, nhà chúng ta không có rau dại, thì càng ăn không no, em nói có phải không?"
Lâm Đại Quân nói: "Phải." Cậu ta không phải con nít, thật ra sẽ không cần ăn no trong một lần.
Lâm Y Y "Cho nên cách ăn của chị là, buổi sáng chúng ta ăn nửa cân khoai lang, giữa trưa ăn nửa cân khoai lang, buổi chiều lên núi tìm thức ăn, tìm kiếm làm bữa tối. em có ý kiến gì không?”
Lâm Đại Quân: “Không có.'
Ở trong truyện gốc, các em trai nhà họ Lâm lấy Lâm Nhị Quân 13 tuổi cầm đầu ám chỉ bảo Lâm Đại Nha bán máu tạo điều kiện cho bọn họ đi học, mà Lâm Đại Nha cũng thật sự làm, trong đó còn có một phần nguyên nhân, là bản thân Lâm Đại Nha nguyện ý, cô nguyện ý trả giá hết thảy tạo điều kiện cho các em trai của mình, với loại em trai như Lâm Nhị Quân mà nói, lúc vừa mới bắt đầu, là bọn họ chủ động muốn Lâm Đại Nha bán máu nuôi bọn họ, nhưng sau này, đều là Lâm Đại Nha tự mình chủ động, cô gánh vác trách nhiệm chị cả như mẹ, chủ động bán máu, chủ động lên núi tìm thức ăn, chủ động bắt đầu làm việc vân vân, cô chưa từng lên tiếng yêu cầu các em trai cùng gánh vác trách nhiệm với cô, mà với con trai tuổi này mà nói, bọn họ ích kỷ hiển nhiên là điều thứ nhất, nhưng còn có một điểm là bởi vì chị gái không có kêu, bọn họ liền lười biếng. Cho nên có lúc, có vài kết quả không phải sai lâm của một phía.
Các em trai nhà họ Lâm thành đồ vong ân bội nghĩa cũng không phải một ngày nuôi thành, mà là bọn họ quen yêu câu Lâm Đại Nha, mà Lâm Đại Nha cũng quen không cầu hồi báo. Nhưng Lâm Y Y không phải.
Bây giờ Lâm Y Y không thể mặc kệ các em trai nhà họ Lâm, cô vẫn chưa đến nhà họ Tiêu. Cho nên mấy ngày nay, cô để bản thân sống thật tốt, tất nhiên phải trông coi các em trai nhà họ Lâm.
Lâm Y Y: "Đại Quân thực ngoan, Đại Quân hiểu chuyện như vậy, chị thực vui mừng, linh hồn cha mẹ trên trời, cũng nhất định rất vui mừng." Lâm Đại Quân được khen, trong lòng có chút vui vẻ.
Một cân khoai lang chỉ có ba củ, Lâm Y Y lấy ra một củ trong đó: "Cầm đi rửa sạch sẽ, cắt thành 60 miếng, rồi mới bỏ vào trong chậu đất nấu cháo khoai lang."
Lâm Đại Quân vui vẻ lấy cháo khoai lang, trong lòng còn suy nghĩ, đợi sau khi nấu, mình có thể ăn vụng mấy miếng.
Lâm Nhị Quân chui ra từ trong phòng: "Anh, em tới giúp anh nhóm lửa." Nghĩ thâm phải ngăn anh cả ăn vụng.
Lâm Đại Quân vừa muốn từ chối, Lâm Y Y nói: "Nhị Quân thật ngoan, biết giúp anh cả làm việc.
Lời nói của Lâm Đại Quân bị chặn lại, Lâm Nhị Quân ngoan ngoãn nói: "Nên mà, lúc em sinh ra không khác anh cả lắm, không thể đẩy hết việc cho anh cả làm."
Lâm Y Y nói: "Đại Quân yêu thương bảo vệ anh em, Nhị Quân tôn trọng anh cả, mặc dù cha mẹ mất, nhưng chị tin nhà chúng ta chắc chắn có thể chống đỡ vượt qua."
Sau khi nói chuyện xong, trên thực tế công việc gì Lâm Y Y cũng không làm, nhìn Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân vào phòng bếp, cô lại nói: "Nhị quân, một chậu đất nấu một chậu nấu nước để lạnh, chờ người nhà họ Tiêu tới nhà, lấy ra chiêu đãi."
Lâm Nhị Quân: "Vâng." Lâm Nhị Quân nhóm lửa rất nhanh, ánh mắt không ngừng hướng về phía Lâm Đại Quân bên kia, chỉ sợ Lâm Đại Quân ăn vụng. Một khi Lâm Đại Quân ăn vụng, cậu ta liền tố cáo với chị, tước bỏ thân phận chủ gia đình của Lâm Đại Quân.
Mặc dù Lâm Đại Quân không biết Lâm Nhị Quân như hổ rình mồi nhìn thân phận chủ gia đình của cậu ta, nhưng phía sau có Lâm Nhị Quân nhìn chằm chằm, cậu ta cũng thật sự không dám ăn vụng. Nhưng không cần Lâm Nhị Quân nhìn chằm chằm, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân cũng lập tức tới phòng bếp.
Đợi cho nước nấu chín, Lâm Y Y dùng nước nóng súc miệng trước, rồi mới uống chén nước ấm với Lâm Ngũ Đệ, nói: 'Ăn sáng thôi."
Lâm Y Y: "Vậy em hỏi bọn họ có đồng ý không? Tự các em đi thương lượng, chị ăn trước với Ngũ Đệ." Bỏ đầu, cắt vỏ trên lưng tôm hùm ra, ăn cực kỳ tiện. Lâm Y Y vừa đút Lâm Ngũ Đệ ăn, vừa tự mình ăn, ăn nửa chén bánh ngọt, ăn 10 con tôm hùm, nàng cảm thấy ăn rất no, cơm chiều không nấu món khác.
Lâm Đại Quân nghe cô nói như vậy, thì không đòi Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân nữa.
Bữa tối không chỉ cô cảm thấy no, ngay cả các em trai nhà họ Lâm cũng ăn cực kỳ vui vẻ, mặc dù các em trai nhà họ Lâm chưa ăn no, nhưng ở trên lương thực, bọn họ cũng không phải người không tính toán, biết phải giữ lại sau này ăn, cho nên sẽ không muốn ăn sạch trong một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận