Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 59 Chuyện bán máu

Chương 59 Chuyện bán máuChương 59 Chuyện bán máu
Chủ nhiệm Dương đạp xe đạp, tốc độ đương nhiên sẽ nhanh hơn Lâm Y Y đi bộ, bọn người Lâm Y Y chỉ mới đi được nửa đường thì chủ nhiệm Dương đã đuổi kịp: "Lâm Đại Nha... Lâm Đại Nha chờ một chút..." Chủ nhiệm Dương chạy xe đạp gọi với theo từ phía sau.
Bọn người Lâm Y Y nghe tiếng gọi, quay đầu lại, thấy chủ nhiệm Dương. Lâm Y Y lập tức nói: "Chủ nhiệm Dương, ông gọi tôi à?"
Chủ nhiệm Dương: "Đúng là gọi cháu đấy, cũng may các cháu đi không nhanh, gọi tôi đuổi theo cũng kịp rồi."
Đại đội trưởng cũng có ở đó, không nhịn được hỏi: "Chủ nhiệm Dương, ông tìm Đại Nha à?”
Chủ nhiệm Dương cười nói: "Không có chuyện gì, tôi chỉ vài chuyện muốn hỏi thăm Lâm Đại Nha, đại đội trưởng cứ đi trước, tôi muốn trì hoãn Lâm Đại Nha một hồi."
Đại đội trưởng hiểu ý tứ của chủ nhiệm Dương, đây là muốn đẩy ông ta đi, mặc dù ông ta tò mò, nhưng cũng ẽ không hỏi ngay trước mặt chủ nhiệm Dương, cùng lắm thì ve sau hỏi lại Đại Nha: "Vậy tôi đi về trước, Đại Nha, phối hợp thật với chủ nhiệm Dương để hiểu rõ mọi chuyện nha."
Lâm YY: "0Ø"
Sau khi đại đội trưởng đi về, chủ nhiệm Dương hỏi: "Lâm Đại Nha, cháu bán máu ở đâu vậy? Sao Lâm Nhị Quân lại biết nơi đó có bán máu?"
Mặc dù Lâm Y Y không biết vì sao chủ nhiệm Dương hỏi vậy, nhưng cô nhớ tới lời Tiêu Vũ đã nói trước đó, thời đại này chính phủ không cho phép bán máu, lại nhìn sắc mặt chủ nhiệm Dương, hơi nghiêm túc, cô lập tức thẳng thắn nói: "Cháu bán máu ở trên chỗ XXXXX trên thị trấn, cháu không biết sao em trai cháu biết được nhưng ngày đó em trai nói với cháu, lên thị trấn có thể bán máu, máu rất đáng tiên, em ấy muốn bán máu để nuôi trong nhà, sau đó bị cháu từ chối, cháu mới nói cháu đi bán máu."
Lâm Đại Quân nói: "Chị ơi, chị bảo vệ thằng hai làm gì nữa, rõ ràng nó nói chị cả như mẹ, muốn chị bán máu nuôi cả nhà mà."
Lâm Y Y... Không phải cô muốn bảo vệ, cô chỉ là không thể nói như vậy thôi.
Chủ nhiệm Dương nghe Lâm Đại Quân nói như vậy mới thay đổi ấn tượng với Lâm Nhị Quân: "Là Lâm Nhị Quân để Lâm Đại Nha đi bán máu sao?"
Lâm Đại Quân nói: "Đúng vậy, mọi người chúng cháu đều có ở đó, em ba và em tư, các em nói thử xem, anh nói có đúng không?”
Lâm Tam Quân im lặng gật đầu, sau đó thì dạ.
Lâm Tứ Quân lại khác, cậu ta nói nhiều hơn: "La anh hai nói chị cả như mẹ, để chị cháu đi bán máu, anh hai của cháu còn nói với chúng cháu là phải ở cùng một chỗ, sau đó chị cháu đi bán máu may mà đụng trúng anh rể, không thì chị cháu té xỉu ven đường sẽ không tốt nổi rồi. Hơn nữa, hơn nữa, lần này chuyện anh hai muốn làm con nuôi cho người trên thị trấn, vốn là ngay từ đầu gia đình kia muốn là em năm nhà chúng ta nhưng chị gái không nỡ cho em năm nên từ chối, nhưng vào đêm hôm khuya khoáắt anh hai đã đi tìm thím Quế Lan, anh ấy mới không phải muốn tiết kiệm cho chúng cháu một phần thức ăn mà chính anh ấy thấy người trên thị trấn có tiền rồi nhìn lại nhà chúng cháu quá nghèo. Anh ấy nói tiết kiệm một phần lương thực cho chúng cháu nhưng thật ra là anh ấy sỉ nhục chúng cháu quá tiết kiệm. Người một nhà chúng cháu đã phát hiện ra một phần thức ăn khác, tạm thời không có thiếu lương thực, nhưng anh hai lại đi lên thị trấn nên đem phần lương thực chúng cháu mới phát hiện nói cho người trong thôn, sau đó chúng cháu lập tức thiếu đi một miệng ăn, anh ấy lập tức giả nhân giả nghĩa nói muốn tiết kiệm một phần lương thực cho chúng cháu, anh ấy cho phần lương thực của mình cho chúng cháu.
Hơn nữa, hai trăm đồng tiền lần này, anh ấy nói cái gì mà anh ấy nhận làm con nuôi cho người ta trên thị trấn, rồi đưa cho chúng cháu hai trăm đồng kia để mua lương thực, để chúng cháu đọc sách, nhưng không phải anh ấy cũng cầm theo hai trăm đồng đó sao? Anh ấy căn bản không muốn cho chúng cháu. Bởi vì chị cả của cháu đã từng nói, nếu em năm có được nhận làm con nuôi thì hai trăm đồng kia cũng sẽ cho em năm cầm theo. Anh ấy muốn tự mình hưởng phúc, chứ không phải người tốt lành gì."
Lâm Y Y chỉ lên trán Lâm Tứ Quân một cái, lời này người chị như cô còn chưa nói, nhưng đứa nhỏ Lâm Tứ Quân này có thể nói, cậu bé còn muốn nhỏ tuổi hơn so với Lâm Nhị Quân, lời cậu bé nói người khác cũng sẽ chỉ nghĩ em ấy là đứa nhỏ, vô tâm, ngay thẳng vân vân.
Chủ nhiệm Dương không nghĩ tới mấy đứa bé nhà họ Lâm lại còn có kiểu lề lối như vậy.
Ở bên cạnh, Lâm Đại Quân liên tục gật đầu hùa theo.
Chủ nhiệm Dương nói: "Vậy các cháu có biết sao mà Lâm Nhị Quân biết chuyện bán máu không?”
Lâm Đại Quân nói: "Cái này cháu biết, là anh Đường Lộ của nhà họ Đường nói, ngày đó cháu và Nhị Quân ở cùng nhau." Nhưng cậu ta không nghĩ tới sẽ để chị cả bán máu nuôi bọn họ, là Nhị Quân đưa ra đề nghị này, cậu ta cảm thấy có thể thực hiện được nên cậu ta đồng ý, dù sao không cần lấy máu của cậu ta mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận