Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 373 Co thai 1

Chuong 373 Co thai 1Chuong 373 Co thai 1
Bác sĩ Lâm không nói hai lời bắt mạch. Bác sĩ Lâm là hợp lại giữa Trung y và Tây y y thuật không sâu, hai cái đều biết một ít. Tương đối mà nói, có lẽ thiên về trung y nhiều một chút. Dù sao trước kia cha ông ấy là trung y, sau lại theo cải cách mở ra, ông ấy mới bắt đầu học Tây y.
Nhưng bởi vì không ai dạy, cho nên học Tây y chỉ là da lông mà thôi.
Chờ bác sĩ Lâm bắt mạch xong, Tiêu Vũ căng thẳng hỏi: "Em ấy thế nào?"
Bác sĩ Lâm nói: "Cô ấy không sao, chẳng qua là gió lạnh thổi trúng nên cảm lạnh, nhiễm lạnh."
Tiêu Vũ nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bác sĩ Lâm: "Nhưng mà..."
Tiêu Vũ mới thở phào, bác sĩ Lâm vừa nói nhưng mà, trái tim Tiêu Vũ vừa rớt lại treo lên.
Bác sĩ Lâm cười cười: "Không có việc gì, cô ấy mang thai, một tháng, nhưng cũng có thể sai, hai người vẫn nên đi bệnh viện xem một chút thì tốt hơn."
Tiêu Vũ vừa nghe vậy, cả người đều ngây ngẩn.
Lâm Tứ Quân: "Thật tốt quá, chị sắp sinh em bé, em sắp làm cậu."
Lâm Đại Quân: "Sau này anh chính là cậu cả."
Trên mặt Lâm Tam Quân cũng đều là tươi cười. Bọn họ đều trưởng thành, phụ nữ sinh con thì có nghĩa gì, chị bọn họ và anh rể kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn không có đứa nhỏ, tuy rằng không có nghe thấy lời ra tiếng vào, nhưng phụ nữ trong thôn kết hôn không có con, đều sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, cho nên sau lưng, các em trai nhà họ Lâm vẫn rất lo lắng. Hiện giờ nghe thấy chị mang thai, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Một câu mang thai của bác sĩ Lâm, trực tiếp đánh thức Lâm Y Y đầu óc không tỉnh táo: "Không... Không thể nào?" Tuy rằng bọn họ không có cố ý tránh thai, bởi vì Lâm Y Y mới sẽ không vì tránh thai mà uống thuốc tránh thai, Tiêu Vũ cũng không có dùng áo mưa nhỏ, nhưng mỗi lân bọn họ làm tình, đều tính trong thời kỳ an toàn, không phải nói trước bảy sau tám là kỳ an toàn sao? Dựa theo thời gian này, bọn họ làm một năm cũng không mang thai, lân này sao lại trúng chiêu?
Lâm Y Y nhìn về phía anh Vũ, muốn anh nói, mình nghe lầm. Nhưng mà... Cô thấy Tiêu Vũ ngây ngốc còn chưa phản ứng lại.
Lâm Y Y:”... Anh Vũ?”
Lâm Tứ Quân: "Anh rể, anh rể anh choáng váng sao? Anh rể..." Miệng bị Tiêu Vũ che lại.
Tiêu Vũ buông Lâm Tứ Quân ra, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Lâm, vậy... Vậy Nhất Nhất em ấy..."
Bác sĩ Lâm: "Không có việc gì, chú đi bào chế ít thuốc áp chế, ngày mai các cháu lại đi bệnh viện kiểm tra một chút." Tiêu Vũ: "Cám ơn bác sĩ Lâm. Tứ Quân, em đi theo lấy thuốc." Nói xong, anh xoay người nhìn Lâm Y Y, trong ánh mắt có thể thấy được kích động, nhưng anh lại ra sức dồn nén lại,'Anh..."
Đàn ông 25 tuổi, nhìn thấy người ta đều có đứa nhỏ, anh đương nhiên cũng chờ mong, nhưng... Cho dù chờ mong, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi, điều này làm cho anh có hơi trở tay không kịp. Tính toán, từ khi động phòng đến bây giờ, mới ba tháng.
Tiêu Vũ cảm thấy, vẫn là mình quá lợi hại. Nghĩ đến đây, khóe miệng anh giật giật, muốn cười.
Nhưng lại cố gắng chịu đựng: "Em còn khó chịu chỗ nào không?"
Lâm Y Y: "Không có, nhưng có hơi choáng, chúng ta trở về đi, em tạm thời không uống thuốc, lát nữa lại uống chút nước sôi ấm."
Lòng Tiêu Vũ căng thẳng: "Vì sao không uống thuốc?"
Lâm Y Y: "Em nghe nói lúc phụ nữ mang thai, đừng uống bậy thuốc nào cả, ngày mai đi bệnh viện xem tình hình, hôm nay nhịn trước một chút." Cũng không phải cô không tin bác sĩ Lâm, mà là những người mẹ trong công ty luôn nói mấy chuyện mang thai, cái gì mà mang thai bởi vì uống thuốc bậy, khiến cho đứa nhỏ sao sao đó, trước kia không cho là đúng, nhưng bây giờ nhớ tới cảm thấy được có chút sợ hãi. Lúc trước, cô cảm thấy những người mẹ này lo lắng thái quá, nhưng bây giờ, trong bụng có thể có sinh mệnh nhỏ, cô phát hiện mình cũng căng thẳng với mọi thứ, rất sợ ảnh hưởng đến thai nhi.
Tiêu Vũ cười cười: "Vậy em phải chịu cả đêm, sáng ngày mai chúng ta đi bệnh viện."
Lâm Y Y: "Được." Nhưng bị bệnh cố chịu cũng không được, với thai nhi cũng không tốt. Đúng rồi,'Anh Vũ, anh qua nhà bác sĩ Lâm đổi chút gừng sống lại đây, gừng sống đường đỏ rất có lợi với cảm cúm."
Tiêu Vũ: "Được. Đại Quân, nghe thấy không?”
Lâm Đại Quân: "Nghe thấy nghe thấy..." Cậu ta chạy ra bên ngoài, Lâm Tứ Quân cùng trở về đúng lúc đụng phải.
Lâm Tứ Quân: "Anh cả, anh đi làm gì thế?"
Lâm Đại Quân: "Anh đến nhà bác sĩ Lâm đổi ít gừng sống. Em lấy thuốc cảm tới chưa?"
Lâm Tứ Quân: "Lấy tới rồi." Lâm Tứ Quân chạy vào nhà/'Chị, bác sĩ Lâm chỉ cho một viên thuốc cảm, ông ấy nói ngày mai chị phải đi bệnh viện kiểm tra, mời bác sĩ trong bệnh nhìn lại một tý thì tốt hơn, thuốc và vân vân có thể phối hợp với bệnh viện, ông ấy chỉ cho một viên thuốc hạ sốt. Còn có đây là bột rễ bản lam, tự ông ấy mài, ông ấy nói cái này cũng có thể ăn, chị có thể bỏ thẳng vào trong miệng, dùng nước ấm hòa với thuốc uống, cũng có thể pha trà."
Lâm Y Y: “Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận