Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 83 Đám cưới 2

Chương 83 Đám cưới 2Chương 83 Đám cưới 2
Bên nhà họ Tiêu trái lại còn rộn ràng hơn nhà họ Lâm, thân thích của nhà họ Tiêu đều tới, có đều thời đại này đến nhà thăm người thân uống rượu mừng đều là tự mình mang thức ăn đến.
Tần Hương Cúc nghe thấy con trai và con dâu đến rồi, vội vàng đi ra khỏi nhà chính, lại nhìn thấy Lâm Đại Quân và Lâm Tam Quân đều cầm bình nước ấm và chậu rửa mặt, em họ của Tiêu Vũ nâng một cái tủ đồ cưới, cảm thấy con dâu thật cho mình mặt mũi. Lúc trước thằng ba kết hôn, trong nhà cũng đơn giản mời người thân đến nhà uống rượu, thế nhưng mà con dâu của thằng ba đến tay không. Cũng không phải nói nhà mẹ đẻ của cô dâu nhà thằng ba không tốt, Tần Hương Cúc cũng đã đi nghe ngóng, cũng không phải là đám người nhà không nói lý, chỉ là điều kiện trong nhà không tốt, đã dùng 50 cân lương thực để làm mai cho con gái rồi, không lấy ra nỗi đồ cưới cho con, cho nên chỉ có thể để con gái đến tay không.
Không chỉ có như thế, ngay cả thằng ba và mấy đứa em họ nhà họ Tiêu cũng không ăn được một miếng cơm nào. Phong tục ở nơi đây, lúc kết hôn, ăn cơm trưa ở nhà đàng gái, còn ăn cơm chiều thì ở nhà đàng trai. Kết quả thì sao đây?
Vẫn là đứa con dâu của thằng hai làm việc ổn, cố ý bắt chuyện với bà, nói là nhà bọn họ sẽ chuẩn bị cơm trưa. Không cần biết cơm trưa ngon hay dở, việc này làm ra chủ yếu là cho đủ hình thức là được rồi.
Lại nhìn đến đồ cưới mà chú nhỏ và em họ nhà họ Tiêu đem tới, đừng nói bây giờ đang là nạn đói kém, chính là vào mấy năm về trước, cũng xem như rất có thể diện rồi.
Tần Hương Cúc vội vàng nói: "Nhất Nhất đến rồi, mau mau vào phòng của các con nghỉ ngơi chút đi. Đại Thực, các con khiêng tủ vào phòng anh Tiểu Ngư của các con. Đại Quân và Đại Tam, các cháu bỏ đồ xuống mà mau đến uống miếng nước chè này." Nếu là lúc trước còn có thể ăn trứng lòng đào, nhưng mà hiện tại trứng gà đã ít còn thêm ít, Tân Hương Cúc cũng không nỡ lấy ra trứng gà để mời khách, chỉ chuẩn bị được nước chè.
"Nhà Đại Cường, đồ cưới con dâu của các người đỉnh đó." Một người phụ nữ giơ ngón tay cái lên.
Có người không hiểu mà hỏi: "Không phải nói cha mẹ của đứa con dâu nhà Tiểu Ngư đều mất cả rồi à, sao còn có thể đặt mua nỗi đồ cưới?"
"Có lẽ chuẩn bị lúc cha mẹ còn sống."
Tần Hương Cúc nói: "Đây là vợ của thằng hai nhà chúng tôi tự mình chuẩn bị đấy, ây dô, các người không biết đâu, vợ thằng hai còn biết tự kiếm tiền, là người đọc sách đó, viết văn chương gì đó, được tòa soạn ở thị trấn nhìn trúng, cho nên á, gửi tiền..."
Bà nội Tiêu: "Là tiền nhuận bút, người đọc sách nói cái này gọi là tiền nhuận bút."
Tần Hương Cúc: "Đúng đúng đúng đấy, là tiền nhuận bút."
"Nhuận bút? Là người đọc sách viết văn kiếm tiền ư? Ai da, đây cũng quá tài giỏi rồi nha?" "Hương Cúc, nhà các người đây còn không phải là cưới được một thỏi vàng ròng rồi sao?"
"Hương Cúc à, vợ của Tiểu Ngư có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Dùng bút kiếm tiền, đúng là giỏi quá đi. Nhà họ Tiêu chúng ta cũng xuất hiện người có văn hóa rồi."
Tiêu Vũ đứng trước cửa phòng khách, anh đến lấy nước cho Lâm Y Y uống, thì nghe được mẹ anh và bà nội anh đang chém gió như thật.
Tiêu Vũ bưng một bát trứng lòng đào đến gian phòng bên trong: "Hơi nóng, đợi nguội một chút rồi ăn, anh đi chiêu đãi khách mời, có chuyện gì thì gọi anh."
Trong chén có hai cái trứng lòng đào, lòng đỏ trứng hồng hồng, nhìn qua rất có khẩu vị, nhưng chỉ đúng với người của thời đại này, người hiện đại không thích ăn trứng lòng đào lắm, cảm thấy dính, huống chỉ còn có hai cái.
Lâm Y Y nói: "Chờ một chút."
Tiêu Vũ nhíu mày.
Lâm Y Y vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Anh ngồi xuống đi."
Trong lòng Tiêu Vũ căng thẳng, cô lại muốn làm gì? Không thể được, hiện tại là ban ngày, hơn nữa cửa phòng còn mở ra. Thế nhưng, thân thể anh lại thành thật ngồi xuống.
Lâm Y Y bưng cái bát lên, múc một trứng lòng đào đưa đến bên mép Tiêu Vũ: "Ăn đi."
Tiêu Vũ: "Không cần, em. . Chữ ăn còn chưa nói ra, cô dâu nhỏ của anh đã nhét trứng lòng đào vào trong miệng của anh.
Lâm Y Y nói: "Hai cái trứng, lại là một ngày đại hỉ như vậy, nói rõ hai họ chúng ta đều tốt, nếu đã nói là hai họ, đương nhiên là anh một người, em một người, như vậy được xem là hai họ đều tốt.
Tiêu Vũ nhìn cô, ngoác miệng ra, nửa viên trứng không còn.
Lâm Y Y mím môi cười.
Tiêu Vũ cảm thấy có chút thẹn thùng, anh muốn dời đầu đi chỗ khác, nhưng anh cảm thấy như vậy quá yếu, thật mất mặt.
Lâm Y Y cho Tiêu Vũ ăn một trứng, lấy ra thêm một cái lòng đỏ trứng khác: "Cái lòng đỏ trứng này cũng cho anh ăn, dáng người anh cao to, cần phải bồi bổ."
Tiêu Vũ: "... Ữm." Đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận