Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 596 Ăn tết 2

Chương 596 Ăn tết 2Chương 596 Ăn tết 2
Nhưng Trương Hiếu Quân không phục, dựa vào cái gì cậu ta xuống nông thôn, người khác ở trong thành phố hưởng phúc? Nếu mình không tìm cách khiến người ta xuống, đứa con nuôi đó chắc chắn sẽ kế thừa nhà họ Trương. Nếu cậu ta không chiếm được, như vậy người khác cũng đừng hòng đạt được.
Đương nhiên, tuy rằng Trương Hạnh Quân đã có suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng mang theo một tia hy vọng, hy vọng cha mẹ nuôi đừng vứt bỏ cậu ta, có thể vì cậu ta chạy quan hệ tìm cách đưa cậu ta trở vê thành phố. Cho nên cậu ta gửi thư cho cha mẹ nuôi, chưa từng dừng lại.
Đáng tiếc xuống nông thôn nửa năm, cho tới bây không hề nhận được hồi âm của bọn họ.
Trương Hiếu Quân: "Anh rể, các em tới sớm như vậy à.' Nhìn thấy Tiêu Vũ ngồi ở trong viện, trong lòng Trương Hiếu Quân kinh sợ một chút, khuôn mặt vẫn tươi cười cứng ngắc chào hỏi.
Không có cách nào, hồi còn nhỏ đã sợ Tiêu Vũ, sự sợ hãi này cũng không bởi vì mình lớn lên mà thay đổi. Bản thân trưởng thành nhưng khí thế của Tiêu Vũ càng mạnh.
Phương Phương kinh ngạc nhìn người đàn ông diện mạo anh tuấn trước mặt, sau đó nhỏ giọng cùng kêu một tiếng: "Anh rể."
Phương Phương thích con trai nhã nhặn, chính là như Trương Hiếu Quân vậy. Hoặc là nói, rất nhiều cô gái trong thành phố đều thích loại hình này, có hơi gầy, đeo một cặp mắt kính, màu da trắng, bộ dáng nhìn qua rất có tri thức. Phương Phương bình thường cũng gặp nhiều người như vậy, trong trường học, trong viện công nhân viên chức, nhưng loại hình giống như Tiêu Vũ, lần đầu tiên cô ta gặp, đã khiến trong lòng cô ta sợ hãi, cảm giác tựa như gặp giáo viên chủ nhiệm.
Tiêu Vũ gật đầu: "Chị gái của các em ở nhà Tứ Quân bên cạnh."
Phương Phương lập tức nói nói: Vậy em đi tìm chị.'
Trương Hiếu Quân cũng muốn đi, nhưng cậu ta biết như vậy không tốt, đánh bạo đứng ở bên cạnh Tiêu Vũ: "Trong bộ đội của anh rể có mấy ngày nghỉ?"
Tiêu Vũ: "Ba ngày, sáng ngày mốt đầu tháng ba đi."
Trương Hiếu Quân: "Gấp vậy à?"
Tiêu Vũ: "Cái này không coi là ngày nghỉ, chỉ có thể tính là ba ngày nghỉ ngơi. Cho nên cũng chỉ có anh gần quê mới có thể trở về ăn tết, người khác đều ở lại bộ đội."
Trương Hiếu Quân: "Cũng không đúng sao, nếu không thì thời gian qua lại ở trên đường cũng không đủ."
Tiêu Vũ nhìn cậu ta vài lần, cũng nhìn ra được cậu ta căng thẳng: "Em thì sao, sao sẽ nghĩ đến xuống nông thôn? Theo lý thuyết tốt nghiệp cao trung có thể tìm một công việc đỡ phải xuống nông thôn.' Kỳ thật, anh đã biết đủ loại nguyên nhân, bởi vì từng điều tra. Tuy nhiên, kỹ năng giả vờ không biết của anh cũng rất cao, không hổ là đồng chí giải phóng quân xuất sắc.
Trương Hiếu Quân: "Quốc gia quy định thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng nông thôn, em lại nhớ bên này, nhớ chị cả với các anh em, cho nên tới. Bởi vì nếu tự mình báo danh, có thể lựa chọn nông thân để xuống."
Tiêu Vũ nhướng mày, ngược lại rất biết bịa lý do.
Trương Hiếu Quân nhảy dựng trong lòng, cứ cảm thấy nói dối trước mặt Tiêu Vũ, khiến cậu ta hết sức khẩn trương, tựa như đã bị đối phương nhìn thấu.
Tình cảnh có chút xấu hổ, Lâm Đại Quân ngồi ở một bên nghe bọn họ tán gấu, thật ra, cậu ta cũng không dám trò chuyện với Tiêu Vũ, cho nên đối với Trương Hiếu Quân dám nói chuyện phiếm với Tiêu Vũ, cậu ta còn nhìn nhiều vài lần.
"Đều ngồi làm gì vậy?" Lâm Y Y đi tới, Phương Phương đi theo bên cạnh. Phương Phương nhịn không được nhìn về phía Lâm YY trong lòng cô ta ngứa ngáy, mỗi lần chị cả mặc đều có thể khiến cô ta yêu thích vô cùng. Màu đen, màu xanh biếc của quân đội, đều là màu rất bình thường, nhưng mặc ở trên người chị cả, luôn cực kỳ đẹp.
Phương Phương không biết, ngoại trừ màu sắc của quần áo, còn có kiểu dáng.
Trương Hiếu Quân: "Chị cả."
Lâm Y Y: "Hôm nay đều chúc tết ở nhà Đại Quân, ngày mai đến nhà của bọn chị ăn tết đi, trưa ngày mai trong nhà có khách nhà, tối mai bọn chị nấu cơm, mọi người đến nhà bọn chị ăn cơm chiều." Bởi vì hai đại đội gân nhau, cho nên ăn cơm chiều xong trở về cũng rất an toàn, coi như sau khi ăn xong đi dạo mấy bước, hơn nữa nhiều người như vậy.'Nhị Quân, Phương Phương, các em cũng đến đi, cũng dẫn cả anh trai Tiểu Phương của Phương Phương đến."
Trương Hiếu Quân: "Dạ, vâng."
Lâm Tứ Quân: "Ngày mai em ăn cơm chiều rồi qua đêm ở nhà chị luôn, không trở vê."
Lâm Y Y: “Cũng được, dù sao còn chưa nhận được heo mà, em cũng không có việc gì làm.
Lâm Đại Quân: "Trưa ngày mai bọn em tới nhà mẹ đẻ của mẹ vợ ăn cơm, ăn xong sẽ tới đây."
Lâm Y Y: "Bụng Tiểu Trân như thế có thể đi không?”
Lâm Trân: "Có thể đi, bụng không sao đâu."
"A ôi, khách đều đến rồi." Vợ đại đội trưởng đi vào viện, nhiệt tình nói. Bà tới giúp con gái nấu cơm, con gái mang thai không tiện, Lâm Đại Quân lại là đàn ông, không hiểu lắm, nếu bà không đến, dù sao cũng không thể để khách như Lâm Y Y hỗ trợ chứ? Con gái gả ra ngoài về nhà mẹ đẻ chính là cục cưng, sao có thể để cô bé làm việc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận