Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 452 Lam quen 3

Chuong 452 Lam quen 3Chuong 452 Lam quen 3
Hai người nói nói cười cười đi vào khu nhà của công nhân viên, Lâm Nhạc nói: "Chị Lâm, em sống ở tòa nhà ống đẳng kia, tòa 3,202, chị rảnh thì đến chơi nha."
Lâm Y Y nói: "Được, ay ya, chị ở chỗ nào chị còn không biết nữa, nhưng nhà của Chính Ủy Tưởng cách vách nhà chị."
Lâm Nhạc đương nhiên biết chỗ kia, là nơi bộ đội sĩ quan cao cấp ở: "Chỗ kia em biết, bác cả em cũng ở đó, ngay sau nhà chính ủy Tưởng." Bác cả cô ấy cũng là đoàn trưởng, nhưng ông đã hơn bốn mươi tuổi, không thể so với đoàn trưởng hơn hai mươi tuổi như Tiêu Vũ.
Lâm Y Y: "Vậy ngày nào chúng ta cùng đi đi, chị vừa tới đây, đến lúc đó còn phải làm phiên em làm dẫn đường đâu."
Lâm Nhạc: "Không có vấn đề."
Hai người tách ra, Lâm Y Y đẩy xe đẩy, mang theo Lâm Ngũ Đệ về nhà.
Giữa trưa, khi Tiêu Vũ trở vê ăn cơm trưa, Lâm Y Y nói với anh chuyện lên tiểu học. Kỳ thật tiểu học quân đội chắc chắn tốt hơn tiểu học bên ngoài, thầy cô trong tiểu học quân đội đều là quân tẩu, trừ người cá biệt không nói, rất nhiều quân tẩu sẽ có cảm giác vinh dự hơn chút, có trách nhiệm hơn thầy cô bên ngoài một chút.
Tiêu Vũ vì tốt nghiệp trường quân đội, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là dạy dỗ người mới, anh có trình độ cao cho nên cũng bị nhìn trúng, bởi vậy làm nhiệm vụ rất ít.
Tiêu Vũ: "Trong trường học không gặp vấn đề gì chứ?" Vừa hỏi, vừa đùa với con trai ngồi trong xe đẩy trẻ con ăn bột gạo. Tiểu Thập Nhất tám tháng, đồ ăn phụ là bột gạo, đối với đứa nhỏ tám tháng, bột gạo rất có dinh dưỡng. Thấy con trai ăn đến khóe miệng đều dính, Tiêu Vũ dùng khăn lau sạch sẽ khóe miệng cậu bé. Có điều đàn ông khống chế không tốt lực đạo, cũng không để ý làn da non mềm của bé con, lập tức trên miệng bé hơi đỏ lên.
Miệng đỏ lên, nói rõ bé con đau, thế là miệng bé khẽ cong lên khóc: "Oa... Ô oa..." Tiếng khóc kia tuyệt đối kinh thiên động địa.
Tiêu Vũ: "Anh không phải, anh không có, bé cố ý." Anh rõ ràng rất nhẹ, đứa nhỏ này cố ý gài bẫy anh.
Lâm Y Y: "Chắc chắn là anh làm đau con, con cố ý cái gì? Nó mới tám tháng." Lâm Y Y buông bát, ôm con từ trong xe ra, sau đó hôn hôn khóe miệng hơi phiếm hồng của bé."Thập Nhất ngoan đừng khóc, chớ so đo với cha con, cha con chính là đàn ông thô kệch không biết nặng nhẹ."
Tiểu Thập Nhất túm lấy quần áo trước ngực mẹ mình: "Nhất Nhất... Nhất Nhất... Ô oa..."
Lâm Y Y mặc quần áo trong, trước ngực áo bị con trai bắt lấy, cho nên cổ áo bị túm hơi lớn, màu trắng xóa hoàn toàn đập vào mắt Tiêu Vũ. Ánh mắt Tiêu Vũ trầm xuống, len lén nhìn mấy cái, mặc dù đêm qua mới sờ qua hôn qua, thậm chí hút qua, nhưng... Lực hấp dẫn của cái địa phương này đối với anh vẫn rất lớn.
Lâm Y Y không biết anh suy nghĩ gì, mở tay con trai, đặt ngón tay mình vào để bé cầm: "Con đó, có chuyện thì gọi mẹ, như vậy không tốt, nam tử hán đại trượng phu, không thể luôn khóc."
Tiểu Thập Nhất mở miệng: "Nhất Nhất... Nhất Nhất..." Khóc cái gì mà khóc? Nước mắt cậu tới nhanh, đi cũng nhanh, vừa đến ngực mẹ, khóc thét mấy lần là tốt, lập tức mặt mày hớn hở. Nhìn lực đạo tay nhỏ nắm lấy tay mẹ, khỏe mạnh lắm đây.
Lâm Y Y thật sự là không có cách nào giảng đạo lý với đứa nhỏ này, cậu nghe không hiểu.
Tiểu Thập Nhất thấy mẹ bất đắc dĩ nhìn mình, phát ra tiếng cười thanh thúy: "Nhất Nhất... Nhất Nhất...' Cậu bé nắm lấy tay mẹ, đứng lên từ trong ngực mẹ, đứa bé tám tháng nếu có trợ lực, sẽ có thể đứng lên, mà đứng thẳng cũng không tệ lắm. Sau khi cậu bé đứng dậy, lắc lắc thân thể đi bắt đồ trên bàn, còn vừa chảy nước dãi. Nói đến đây, mỗi ngày cậu ngoại trừ bú sữa mẹ chính là ăn bột gạo, cậu cũng ăn chán, nổi tính khí muốn ăn thức ăn trên bàn.
Tiêu Vũ hai ba miếng ăn xong cơm: "Đưa con cho anh."
Lâm Y Y đưa con trai cho anh. Tiểu Thập Nhất chuyển người, đánh rắm. Hướng phía cha cậu, ôm lấy cổ mẹ mình, dáng vẻ ghét bỏ kia làm Tiêu Vũ tức giận đến muốn đánh mông cậu. Đứa nhỏ này chỉ sợ không phải con ruột, là con rơi.
Tiêu Vũ hừ một tiếng: "Nào, cha ôm, nâng cao cao."
Tiểu Thập Nhất chớp chớp mắt, tay vốn ôm thật chặt cổ mẹ hơi nới lỏng.
Tiêu Vũ: "Con không muốn nâng cao cao sao? Tới cha ôm."
Tiểu Thập Nhất xoay người một cái, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cha, có thể bé cảm thấy cha mình lừa mình khả năng tương đối cao.
Tiêu Vũ nói với Lâm Ngũ Đệ: "Nào Tiểu Ngũ, anh rể cho em nâng cao cao."
Lâm YY:”....
Lâm Ngũ Đệ: “Anh rể, em không cần." Cậu đã qua tuổi nâng cao cao, ngồi cổ rồi.
Tiêu Vũ: "Để cháu ngoại trai em ghen tị."
Lâm Y Y: "Sao anh giống trẻ con vậy."
Lâm Ngũ Đệ: "Vậy được rồi."
Tiêu Vũ giơ Lâm Ngũ Đệ lên, ánh mắt nhìn Tiểu Thập Nhất: "Nâng cao cao, nâng cao cao..."
Tiểu Thập Nhất bị hấp dẫn: "Cao... Cao cao...' Lập tức không muốn mẹ, đưa tay về phía cha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận