Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chuong 237 Sui cao

Chuong 237 Sui caoChuong 237 Sui cao
Tiêu Vũ đổi chủ đề: "Em còn muốn uống nước đường không? Anh làm một bát khác cho em. Em đổ nhiều máu như vậy, e rằng một bát không đủ uống."
Lâm Y Y: "Không... không sao, đồ ăn sáng chuẩn bị xong chưa? Em đi đánh răng trước."
Tiêu Vũ: "Đi thôi."
Hai người đi tới nhà chính, Lâm Y Y rót nước nóng vào cốc tráng men đi đánh răng, còn Tiêu Vũ đi xem bữa sáng.
Tần Hương Cúc: "Mẹ làm cho Nhất Nhất trứng lòng đào, nhân lúc còn nóng con mang cho con bé ăn đi.'
Tiêu Vũ: "Vâng." Anh cầm lấy mấy quả trứng lòng đào đi ra ngoài. Nhưng thấy vợ chưa đi vào, anh lại đi ra ngoài nhìn, sau khi đi ra ngoài, anh đứng bên cạnh Lâm Y Y cũng không di chuyển, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đặc biệt là phần thân dưới của cô.
Lâm Y Y không phải là người quá nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, nhưng ánh nhìn của Tiêu Vũ quá trực tiếp khiến cô có cảm giác như bị thứ gì đó khóa chặt, không khỏi cảm thán.
Cô đánh răng xong, khó hiểu hỏi: "Anh nhìn cái gì vậy?" Có vết máu sau lưng sao? Chắc là không. Cô đang mặc một chiếc áo khoác bông màu đen, dù bị tràn ra anh cũng không thể nhìn thấy nó.
Tiêu Vũ lắc đầu: "Không có." Anh chỉ muốn xem cô có ra máu hay không, nếu có thì có thể nhắc nhở cô. Hơn nữa, anh cũng tò mò không biết phụ nữ đang chảy máu bên dưới, cô không băng bó thì sẽ xử lí như thế nào. Tuy nhiên, anh sẽ không nói những điều này, anh đâu phải là một kẻ ngốc.
Từng chữ anh nói Lâm Y Y đều không tin, nhưng cô cứ để tùy anh, rửa mặt sạch sẽ, vào phòng bôi một ít kem rồi ra nhà chính ăn sáng.
Tần Hương Cúc nhìn thấy Lâm Y Y đi vào, theo sau là Tiêu Vũ, nhiệt tình nói: "Nhất Nhất mau tới đây, mẹ luộc trứng lòng đào cho con bồi bổ thân thể."
Lâm Y Y: "Cám ơn mẹ, mẹ và bà nội ăn rồi sao?" Nếu không chỉ có một mình cô ăn, cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Tần Hương Cúc: "Chúng ta không thích ăn cái này, con ăn đi."
Ở niên đại này không có người nào là không thích ăn trứng lòng đào, nhưng Lâm Y Y cũng biết trưởng bối quan tâm vãn bối đều nói như vậy, bản thân không nỡ ăn chỉ muốn để cho con cháu.
Lâm Y Y: "Cảm ơn mẹ." Vừa nói vừa lấy lòng đỏ trứng ra, đưa cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ biết cô không thích ăn lòng đỏ nên mở miệng ăn. Tần Hương Cúc nhìn thấy, không khỏi nói: "Đây là để bồi bổ thân thể cho vợ con, sao con lại không hiểu chuyện mà ăn như vậy?"
Trong lòng mọi người trong nhà họ Tiêu, Tiêu Vũ luôn được khen là đứa bé hiểu chuyện, bây giờ lại bị nói là không hiểu chuyện.
Tiêu Vũ không thể hiểu được, ấm ức giải thích: "Cô ấy không thích ăn lòng đỏ."
Tần Hương Cúc: "Có ai không thích ăn lòng đỏ, mẹ nghĩ có mà con muốn ăn." Tuy nhiên, con dâu quan tâm đến con trai bà. Có gì tốt đều chia sẻ cho con trai bà khiến bà rất cao hứng.
Tiêu- không hiểu chuyện- Vũ: "..." Anh không muốn giải thích.
Sau bữa sáng, Đại Quân và Tam Quân đến. Tuy rằng bọn họ đều ở chung một viên, đi ra ngoài đều có thể nhìn thấy nhau, nhưng đêm giao thừa vẫn cố ý mang đồ vật tới. Giống như năm ngoái, một món mặn, một món chay và lương thực. Rau năm nay bán rẻ, sau này vài mao mỗi cân, thậm chí vài phần một cân. Vì vậy, năm nay nhà họ Tiêu không bán được nhiều rau. Họ để lại để nhà ăn. Cũng bởi vậy, năm nay lấy rau đổi thịt thật sự rất đắt.
Nhất là với nhà của Tiêu Tân, trong nhà sinh con trai, thân thể lại yếu ớt cần uống sữa bột, đồng nào cũng phải bỏ ra. Khi hai anh em đến chỗ anh Vương đổi đồ, họ thương lượng một chút, một người đổi xương sườn, người kia đổi móng heo, tính ra một phần thịt ba giá.
Buổi trưa đêm giao thừa vẫn còn sủi cảo, sủi cảo nhân thịt, rau và đậu phụ, Tần Hương Cúc làm sui cảo nhân thịt. Lâm Y Y không muốn ngồi mà chỉ đứng, vì vậy cô tò mò đi theo Tần Hương Cúc nhìn bà làm giấy gói sui cảo, làm nhân sủi cảo, sau đó cùng mọi người làm van thắn. Lúc đầu, cô làm sủi cảo trông khá vụng về, nhưng sau khi Tân Hương Cúc kiên nhẫn dạy cô, cô đã làm ra gần giống với khuôn mẫu. Nhưng so với những người lão luyện như Tần Hương Cúc và Tề Cần Thái thì vẫn không được.
Tần Hương Cúc: "Năm nay mẹ làm thêm nhiều sủi cảo. Gói xong, để thằng hai gửi một ít cho mấy em trai của con." Thịt là do Nhị phòng mang tới, còn bột mì Phú Cường cũng là do Nhị phòng mang tới. Quan hệ nhân tình giữa mọi người với nhau, Tần Hương Cúc vẫn rất hiểu rõ,'Trong nhà cũng có trồng rau, lấy một ít, với đậu phụ mẹ mua hôm qua." Lâm Y Y nhận phần nhân tình này: "Vâng, vậy thì tốt quá ạ. Sủi cảo mẹ làm đều rất ngon, con sợ mấy đứa ngày nào cũng đòi ăn."
Tần Hương Cúc được Lâm Y Y dỗ dành vui mừng nói: "Ngày nào cũng không ăn thì không được nhưng cứ một năm rưỡi ăn một lần thì có thể." Lại nói, tháng nào phòng hai cũng mang bốn cân bột Phú Cường, lúc họ ăn Tết Nguyên đán cũng làm hai lần sủi cảo. Thường thì Tần Hương Cúc thực sự rất ngại làm sủi cảo. Tuy nhiên, bà sợ bột để lâu sẽ hỏng nên thường xuyên cho bà nội Tiêu và ông nội Tiêu, thỉnh thoảng cho Tiêu Thụy và Tiêu Châu nhưng để cho phòng lớn và phòng ba thì tất nhiên không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận